Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi là Yến Thanh." Đối diện nói.

Tần Lâm hít sâu một hơi, đại não nhanh chóng vận hành, vì sao vị đỉnh lưu này lại gọi điện thoại cho mình.

Cô ấy nhớ tới vị đứng đầu hot search trên weibo mấy ngày hôm nay, lại nhớ tới suy đoán của cư dân mạng.

Ánh mắt trừng lớn, trong nháy mắt từ núi tuyết trước mắt chuyển đến Khuyết Chu bên cạnh.

Cô ấy hỏi: "Cái đó... Cậu muốn tìm đấng cứu thế sao?"

Yến Thanh: "... Ai?"

"A a a a ý của tôi là, cậu muốn tìm Khuyết Chu sao?" Cô ấy há miệng, kích động nói.

Tần Lâm nghe thấy tiếng ừ.

Chỉ nói một từ, nhưng con mẹ nó thật dễ nghe.

Có người, bộ dạng là nhân gian tuyệt sắc, chính mình không lo tiền tiêu, còn có tài hoa, mấu chết là còn có một đại soái ca đẹp trai có giọng nói dễ nghe lại còn thích dính người.

Có người, thân cao một mét năm, là chó độc thân, bản thân muốn quay phim phóng sự còn không có tiền, nếu không phải là chúa cứu thế tài trợ, không thì mình căn bản cái gì cũng không làm được.

Vào giờ khắc này, ngay tại núi tuyết trước mặt, Tân Lâm mới ngộ ra.

Con người và con người sinh ra chính là có chênh lệch.

Cô ấy quyết định, sau này té ngã ở đâu liền nằm xuống ở đó.

Dù sao có chúa cứu thế, nói không chừng chúa cứu thế nhìn cô ấy đáng thương, lại vươn tay kéo cô ấy một phen thì sao?

Vì không muốn làm bóng đèn, Tần Lâm yên lặng dời qua một bên, nhưng cô ấy thật sự không kiêm chế được trái tim muốn bát quái của mình, vươn cổ, muốn nghe Khuyết Chu và Yến Thanh rốt cuộc đang nói cái gì.

"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Giọng nói của Khuyết Chu trước sau lười biếng như một, giống như bây giờ cô không phải ở núi tuyết, mà là vừa mới từ trên giường bò dậy.

Giọng nói Yến Thanh lập tức trở nên có chút ủy khuất.

Giọng nói của cậu đều thấp xuống: "Em gửi cho chị rất nhiều tin nhắn, nhưng chị lại trả lời bằng một tiếng ừ! Có phải chị đang không vui đúng không? Có phải vì em đăng bài lên weibo nên chị cảm thấy em nhiều chuyện, cảm thấy em tự chủ trương hay fan của em nói một số lời khó nghe? Em đã nói trong fanclub với fan của em rồi, bảo bọn họ không cần suy đoán vô cớ hay phát biểu bất cứ chuyện gì liên quan đến chuyện này, đêm qua em dùng cả đêm để báo cáo vi phạm rồi.

Chị, chị có thể để ý đến em được không..."

Hạt vừng nhỏ vốn chuẩn bị đi ngủ đã mở to hai mắt của mình, trong lòng gọi thẳng một tiếng tiểu tử thối!

Nam sinh này quá trà xanh rồi!

Nhưng nó lại đặt mình vào vị trí của đại lão để suy xét.

Nếu có một anh chàng đẹp trai như vậy, chịu là bộ dáng như vậy vì mình.

Oa, đổi lại là ai không mơ hồ chứ!

Trách không được đại lão luôn nói Yến Thanh là con chó nhỏ.

Vốn hạt vừng nhỏ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là người, tại sao phải nói là con chó nhỏ.

Bây giờ xem ra, cũng không phải không thể là con chó nhỏ được.

Bộ dáng ủy khuất kia, ngữ khí đáng thương kia.

Giống hệt như con chó nhỏ không ăn được xương yêu quý của mình.

Khuyết Chu bị giọng điệu ủy khuất này của cậu làm cho cười ra tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng xuyên qua điện thoại di động, truyền tới lỗ tai Yến Thanh.

Sau đó cô nói: "Tiểu Thanh không phải đã sớm biết tôi ở nơi nào sao?"

Bên kia trầm mặc hồi lâu.

Trong nháy mắt, giọng nói của cậu trở nên nguy hiểm: "Chị, chị đã biết?"

"Biết."

"Có phải chị tức giận rồi không?"

"Cậu đoán xem."

Yến Thanh có chút phát điên, cậu không thể đoán được.

Cũng đoán không ra.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Khuyết Chu, cậu đã biết mình không đoán được tâm tư của Khuyết Chu, cô tựa như sương mù, thấy được nhưng không nắm được.

Hết thảy đều chỉ có thể bị cô nắm trong tay, cậu chỉ có thể bị động tiếp nhận hết thảy.

Cậu chán nản trả lời: "Chị tức giận sao?!"

"Ha ha, tôi không tức giận, chỉ là tôi không nghĩ tới Tiểu Thanh bề ngoài thoạt nhìn đơn thuần vô hại, hóa ra khi thích một người lại điên cuồng như vậy nha."

"Em chỉ sợ chị bị thương, nếu chị không thích, em lập tức bỏ hệ thống định vị."

"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là vì sao ca sĩ Tiểu Thanh của chúng ta lại cài định vị ở trong điện thoại di động của người khác?"

Yến Thanh không chút suy nghĩ liền trả lời vấn đề này: "Bởi vì em còn có một thân phận khác! Chị, thân phận này sau này chị sẽ biết, chờ chị từ núi tuyết về sẽ biết."

"Nhưng bây giờ chị muốn biết nha-" Khuyết Chu thả lỏng ngữ khí của mình.

Giọng nói vốn cực kỳ lười biếng thành thục thoáng cái nhiêu hơn vài phần ý tứ làm nũng ở bên trong, đầu óc Yến Thanh trong nháy mắt bắt đầu choáng váng.

Cậu nói: "Vậy bây giờ em đi tìm chị."

"Thật sao, chị ở chỗ này chờ cậu-" Hạt vừng nhỏ: Hai bộ mặt ngây thơ của nam sinh viên đại học, thật sự giống như con chó nhỏ của đại lão, muốn làm gì thì làm, muốn tới thì tới, muốn nói bí mật thì bí mật cũng sẽ được bật mí.

Nó muốn tìm kiếm thân phận ẩn giấu của Yến Thanh trên màn hình.

Làm một hệ thống, tuy rằng nó không dẫn dắt nhiều ký chủ, nhưng có một ít chuyện trọng đại trong cuộc đời của nhân vật có trong nội dung cốt truyện của tiểu thế giới, nó vẫn có thể tìm được.

Tuy nhiên.

Khi hạt vừng nhỏ viết xuống hai chữ Yến Thanh trên màn hình.

Trên hệ thống lại xuất hiện một dấu chấm than thật to.

Sau đó toàn bộ không gian đều phát ra tiếng chuông báo động.

Hạt vừng nhỏ chưa từng thấy qua loại tràng diện này, bị làm cho sợ hãi không dám động đậy.

Cho đến khi thân hôn Khuyết Chu nhẹ nhàng ôm nó lên, sau đó vuốt ve hai cái, linh khí xẹt qua toàn bộ không gian hệ thống, tiếng cảnh báo mới và dấu chấm than thật to trên màn hình cuối cùng cũng biến mất.

"Đây... Là có chuyện gì xảy ra..." Hạt vừng nhỏ thì thào, nhưng cho dù đầu óc nó không tính là rất thông minh, cũng đoán được chuyện gì.

Loại tình huống này, cộng thêm thái độ của đại lão đối với Yến Thanh.

Nó hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ khế ước với ta tới tiểu thế giới này làm nhiệm vụ, chính là vì người này sao?”

Khuyết Chu ừ một tiếng: "Mi cũng không tính là ngốc."

"Nếu như tỷ tỷ cảm thấy mạo phạm thì coi như ta đang đánh rắm!!!"

Mặt trời núi tuyết bắt đầu mọc lên cao.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên thánh thiện.

Khuyết Chu nhìn núi tuyết, tựa hồ nhớ tới chuyện thật lâu thật lâu trước kia.

Trong mắt nàng mang theo ý cười hoài niệm, sau đó nói: "Đã từng là thuộc hạ của ta, là một tiểu hài tử rất đáng yêu, ừm... Cũng rất lợi hại, về phần tại sao muốn tìm hắn, bởi vì, hắn vì ta mà chết."

Nếu hạt vừng nhỏ không còn trẻ như vậy, vậy nó nhất định đã nghe nói qua ở hệ thống khác.

Vị kia nữ ma đầu chưởng quản Vô Gian Địa Ngục đã từng cũng không phải chưởng quản Địa Ngục, thậm chí lúc chưa có hệ thống không gian đã từng mang theo rất nhiều rất nhiều Thần Tướng nam chinh bắc chiến, thống nhất Thần giới.

Khi đó, bên cạnh nàng có một thuộc hạ cực kỳ lợi hại, cực kỳ trung thành.

Nhưng không biết tại sao, Khuyết Chu giết chết hắn, cho nên sau đó nàng bị rất nhiều người liên hợp đưa đến Vô Gian Địa Ngục.

Kỳ thật Khuyết Chu không giết hắn.

Nhưng cô không muốn giải thích.

Giải thích người cũng không trở về được.

Thà xuống địa ngục còn hơn.

Nói không chừng, còn có thể gặp được thần hồn của hắn.

Nhìn xem, không phải nàng đã gặp rồi sao?

Nàng ở Vô Gian Địa Ngục suốt ba ngàn vạn năm.

Đi vô số tiểu thế giới, trói buộc vô số cái gọi là hệ thống.

Rốt cuộc cũng để cho nàng tìm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK