Trước mặt Khuyết Chu là một ly cà phê tỏa mùi thơm ngào ngạt, ngoài cửa kính là mưa bụi mông lung, người đi đường qua lại lác đác, che ô đi trên mặt đất ẩm ướt làm văng lên chút bọt nước nhỏ.
Chuông cửa vang lên, cửa bị mở ra, một nam một nữ từ ngoài cửa đi vào.
Khuyết Chu ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.
Thật đáng tiếc, đôi mắt này lúc này đã hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, không chút ấm áp hay điên cuồng nào như trong trò chơi.
Nhưng dưới vẻ mất kiên nhẫn và lạnh lùng, Khuyết Chu vẫn nhìn thấy được sự mê man của anh.
Cuối cùng một chút mê man kia khi nhìn thấy Khuyết Chu lại được phóng đại lên gấp mấy lần.
Cố Viễn Thư biết mình và người phụ nữ này có lẽ có quan hệ rất tốt trong trò chơi, có lẽ từng kề vai chiến đấu, nhưng dù gì đó cũng là trò chơi.
Đã không còn ký ức trong trò chơi, anh giống như một người chơi mới, còn anh trong trò chơi chỉ là một nhân vật, cô cũng là một nhân vật nên anh luôn cảm thấy tất cả đều là giả, là hư cấu.
Cho đến khi người trong thế giới ảo xuất hiện trước mặt mình.
Cô cũng mặc váy đỏ và cái mũ dạ được đội trên đỉnh đầu như khi ở trong trò chơi.
Môi đỏ mọng hơi nhếch lên, xung quanh có không ít ánh mắt của người khác nhìn về phía này.
Phu nhân Hoa Hồng quá nổi tiếng, mà Khuyết Chu hiện tại như là một phiên bản hiện thực của phu nhân Hoa Hồng.
"Đến rồi? Mời ngồi." Khuyết Chu khẽ gật đầu cho đến khi Cố Viễn Thư ngồi đối diện mình, cô cũng nhìn anh không hề kiêng dè, đôi mắt cô như một cái móc câu, cứ như vậy dính lên trên người Cố Viễn Thư.
Mà Cố Viễn Thư có chút không được tự nhiên, anh không cảm thấy mình bị mạo phạm, khi ánh mắt đó nhìn mình, anh còn cảm thấy hơi quen thuộc.
Chẳng lẽ... cô cũng nhìn mình như vậy khi còn ở trong trò chơi sao?
Trợ lý đè xuống khóe miệng suýt chút nữa điên cuồng giương lên của mình, đặt văn kiện trước mặt Khuyết Chu: "Khuyết Chu tiểu thư, lần này ông chủ tới đây là muốn đàm phán với cô, ông chủ hy vọng cô đánh thức ý thức Trình Tam Nguyên, tiếp nhận trừng phạt trong thế giới hiện thực mà không phải sống tạm bợ trong trò chơi."
"Thật sao? Thật sự Cố tổng muốn như vậy sao?" Khuyết Chu nhìn chằm chằm Cố Viễn Thư: "Cố tổng, tôi muốn nghe chính miệng anh nói."
Cố Viễn Thư dời mắt đi, trái tim của anh đang đập rất nhanh: "Trình Tam Nguyên là người của thế giới hiện thực, tại sao phải để cho ông ta sống tạm trong thế giới trò chơi?"
"Vậy Cố tổng có biết cái câu sống không bằng chết không?"
"Tôi biết, từ lúc Trình Tam Nguyên giết chết ba tôi, tôi đã sống một cuộc sống sống không bằng chất."
Khuyết Chu lắc đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh: "Ký ức trong trò chơi đã bị xóa bỏ, anh trở nên không giống như anh nữa.
Trong trò chơi, anh đã nói với tôi, sau khi anh thức tỉnh ý thức, biết rõ kết cục của mình là gì, nhưng vẫn bị người chơi lần lượt giết chết, cũng giống như tôi khi còn ở trong trò chơi, không ngừng bị người chơi giết chết, bị nhân vật hèn mọn trong trò chơi cưỡng hiếp.
Những đau khổ kia ngày đêm đều tra tấn tôi, tôi cảm thấy hay là mình chết đi cho xong, như vậy mình mới được giải thoát."
Trợ lý mở to hai mắt: "Cô không bị xóa bỏ ký ức sao?"
Khuyết Chu lắc đầu: "Đã bị xóa bỏ, nhưng sau khi tôi trở về, tôi đã hứa sẽ mãi mãi nhớ những ký ức đau khổ kia để mình trở nên mạnh mẽ hơn, nó cũng là động lực để tôi trở nên mạnh mẽ, tôi cũng không muốn quên đi nó... Cố Viễn Thư, nhưng mà bây giờ xem ra, anh tương đối thích làm một Cố tổng.
Nếu đã như vậy, tôi cũng không có chuyện gì để nói với các người nữa, lúc trước anh muốn lợi dụng tôi để rời khỏi thế giới trong trò chơi, mà Trình Tam Nguyên cũng người mà tôi tìm cách kéo vào trong đó.
Trong trò chơi này, tôi mới là người thắng cuộc, anh chỉ là một người nằm không cũng thắng mà thôi, nên anh cũng không có tư cách bàn luận về chuyện sống chết của Trình Tam Nguyên nên ở trong trò chơi hay là ở thế giới hiện thực với tôi."
Vẻ mặt cô cực kỳ lạnh lùng.
Trong lòng Cố Viễn Thư cảm thấy có chút đau đớn, kèm theo đó là chút tức giận: "Cô đang uy hiếp tôi sao?"
"Ai uy hiếp ai trong lòng Cố tổng biết rõ.
Trong trò chơi, anh nói với tôi không cho tôi gặp người đàn ông khác, không nghĩ vừa thoát ra ngoài đã quên, vẫn là tôi quá ngây thơ, coi tất cả mọi thứ trong trò chơi là thật, nếu Cố tổng không coi tôi ra gì, vậy tôi cũng vậy."
Cô đứng lên, nói với Cố Viễn Thư: "Cứ như vậy đi, cuộc nói chuyện hôm nay đến đây kết thúc, Cố tổng có thể sử dụng thủ đoạn, nhưng tôi cũng không phải dễ trêu chọc, người muốn trêu chọc tôi trong trò chơi cũng đã chết hết rồi."
Nụ cười trên khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, cô nhanh chóng rời đi.
Mưa vẫn còn rơi, váy đỏ ô đen biến mất nơi góc đường.
Cố Viễn Thư không ngờ trong lòng mình lại cảm thấy kích động, chính anh cũng không rõ lắm, những lời vừa rồi kia của Khuyết Chu đều nói rõ, trong trò chơi, hai người có một mối quan hệ không bình thường.
Nhưng trước kia anh chưa bao giờ có ý định kết hôn sinh con, cho dù có, loại phụ nữ thành thục nguy hiểm như Khuyết Chu cũng tuyệt đối không phải là phong cách mà anh thích.
Vậy vì sao anh lại cảm thấy mình không thở nổi thế nhỉ?
Trợ lý nhìn không nổi nữa: "Cố tổng, hay là ngài cũng đi tìm lại số liệu lúc trước đi, ngài đã làm đại mỹ nữ tức giận rồi kìa."
Cô ấy suýt chút nữa muốn an ủi mỹ nữ mà lên tiếng mắng ông chủ.
Cố Viễn Thư vẫn mạnh miệng: "Không cần thiết."
Trợ lý hít sâu một hơi lạnh: "Cố tổng à, ngài sẽ hối hận đấy! Cô ấy nói với ngài như vậy, nhất định là quan hệ của hai người không bình thường.
Lúc trước trong trò chơi xuất hiện bug, sau đó hai người lại cùng nhau thoát khỏi thế giới trò chơi, tôi cũng đã xem toàn bộ quá trình.
Nói thế nào nhỉ? Số lần hai người xuất hiện trên sóng livestream không nhiều lắm, nhưng quả thật quan hệ của hai người tuyệt đối không phải là mối quan hệ bình thường."
Cô ấy đánh bạo lấy điện thoại di động ra, mở lên những đoạn video mà mình quay lại được trên sóng livestream cho Cố Viễn Thư xem.
Cố Viễn Thư vừa tỉnh lại cũng có xem, nhưng lúc ấy anh đều đang nghĩ rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì nên không để ý quan hệ của hai người bọn họ có phải là quan hệ không bình thường hay không.
Cho đến khi thư ký cho anh xem một đoạn ngắn, anh đột nhiên phát hiện, hình như... giống mà cũng có chút không giống.
Nhất là động tác hai người bọn họ bảo vệ đối phương ở phía sau lưng mình.
Nếu như không phải là người mà anh cực kỳ tín nhiệm, anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại động tác này.
Nhưng mà... nhưng mà...
Sao có thể như vậy được?!
Anh hít sâu một hơi, trong đầu đều là vẻ mặt vừa rồi của Khuyết Chu, lạnh lùng, cười nhạo, còn có chút đau thương.
Dạ dày đang cuồn cuộn khiến anh cảm thấy không thoải mái.
"Ông chủ, ngài có muốn đưa những ký ức kia..."
"Cô bảo người bên kia truyền số liệu kia cho tôi, tôi không cấy trước mà muốn xem trước."
Trợ lý dừng một chút, cuối cùng vẫn không nói gì.
Căn cứ vào sự hiểu biết của mình với ông chủ, chỉ nhìn số liệu của ký ức, chắc chắn ông chủ rất khó có cảm giác chân thật được, còn cảm thấy chắc là đầu mình đã bị lừa đá.
Nhưng ai bảo người ta là ông chủ của cô ấy kia chứ! Cô ấy ừ một tiếng: "Vậy về chuyện của Trình Tam Nguyên này."
"Đi theo cô ấy đi, nếu cô ấy kiên trì muốn Trình Tam Nguyên bị trừng phạt ở trong trò chơi, vậy thì cứ để như vậy đi.
Cô ấy nói cũng không sai, Trình Tam Nguyên ở trong thế giới trò chơi càng khiến ông ta cảm thấy đau đớn hơn, đi ra ngoài nhận tội tử hình thì quá hời cho ông ta rồi."
"Được rồi, vậy tôi đi thông báo với luật sư một tiếng, tối nay số liệu ký ức sẽ được gửi đến hòm thư của ngài, ông chủ nhớ kiểm tra."
"Ừ"
Cố Viễn Thư tựa vào ghế, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay đặt lên trên bụng của mình.
Sao lúc nào anh cũng có cảm giác... bồn chồn như vậy nhỉ?