Trên tủ đầu giường có thêm một bộ đồ ngủ, trên sô pha trong phòng cũng có thêm vài bộ quần áo nữ, còn có một chiếc điện thoại di động.
Trên điện thoại đã cắm thẻ sim, Khuyết Chu mở ra, bên trong chỉ có một người để liên lạc... Cư Hoài.
Anh gửi tin nhắn cho Khuyết Chu: [Công ty có một số việc cần tôi xử lý, em muốn làm gì thì làm đi, lúc đi nhớ nói với tôi một tiếng là được.]
Khuyết Chu ngồi ở trên giường mỉm cười, đang định trả lời thì chuông cửa vang lên.
Những người này cũng rất biết chọn thời gian, mỗi lần đều chọn lúc Cư Hoài không có ở đây.
Chuông cửa dồn dập bị đè xuống, ngay sau đó là một giọng nữ vang lên: "A Hoài, A Hoài, anh mở cửa đi!!!"
Khuyết Chu nhớ tới người phụ nữ từng tranh cãi với Cư Hoài.
Cô nhíu mày đi tới trước cửa lớn, xuyên qua mắt mèo nhìn thiếu nữ khóc cực kỳ đáng thương, hai mắt rưng rưng, ánh mắt đỏ rực, trên làn da trắng nõn rõ ràng đầy nước mắt, phối hợp với váy trắng mà cô ta mặc, giống y chang nữ chính Quỳnh Dao trong truyện tiểu thuyết.
"A Hoài, anh ra đây đi." Cô ta lại một lần nữa kêu khóc om sòm.
Cạch.
Cửa mở rồi!
Trong mắt cô gái lộ ra sự vui vẻ, nhưng rất nhanh đã cứng đờ người khi nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước cửa.
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ khiếp sợ và phẫn nộ, giọng nói run rẩy hỏi: "Cô... cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà của A Hoài?" Nói xong, cô ta lại phát hiện ra, hình như áo sơ mi trên người người phụ nữ này là của Cư Hoài.
Phát hiện này làm cho cô ta càng thêm phẫn nộ: "Sao cô dám mặc quần áo của A Hoài!! Anh ấy sẽ giết côI!!"
"Ách... Là anh ấy đưa cho tôi mặc."
Cô gái hét lên, không còn bộ dạng khóc lóc đáng thương như vừa rồi nữa: "A Hoài tuyệt đối không thể để người khác mặc quần áo của mình được, cho dù là tôi cũng không được, sao cô lại có thể..."
Giọng nói của cô ta quá bén nhọn khiến Khuyết Chu không muốn nghe nữa, giọng nói này làm đầu cô đau nhức.
Mở miệng cắt ngang lời mà cô gái kia định nói tiếp: "Cô có gặp phiền phức gì thì có thể nói với tôi, tôi giúp cô giải quyết!"
Nhưng cô gái chỉ cười nhạo một tiếng: "Cô giúp tôi giải quyết? Cô như người... AIII"
Lời còn chưa dứt, Khuyết Chu đã giơ tay đấm một đấm lên vách tường bên cạnh, ánh mắt cũng không thèm chớp một cái, nắm đấm vừa rồi sượt qua mặt của cô ta.
Ngay sau đó, vách tường đã bị cô đập ra một cái hố sâu.
Vừa rồi còn cảm thấy người phụ nữ này là người muốn quyến rũ Cư Hoài, nhưng bây giờ thái độ của cô ta chuyển biến 360 độ, âm thanh nói chuyện cũng trở nên run rẩy: "Rốt cuộc cô..."
"Cô gặp phải chuyện gì, bây giờ anh của cô khá bận nên không rảnh quan tâm đến chuyện của cô đâu."
Cô gái hít hít mũi: "Cô thật sự... có thể giúp tôi?"
"Ừ, cô nói đi."
Cô ta quan sát vẻ mặt của Khuyết Chu, cô đang ôm hai tay, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Đậu xanhI Vậy mà là người có đôi con ngươi hai màu! Thật trâu bò!
Cô gái lau mặt, nói rõ tình huống với Khuyết Chu.
Sau đó Khuyết Chu và hạt vừng nhỏ mới phát hiện, em gái khác cha khác mẹ này của Cư Hoài không phải là Bạch Liên Hoa chỉ biết nghĩ đến chuyện yêu đương.
Thật ra cô ta hay mặc váy trắng xuất hiện trước mặt Cư Hoài chỉ là ngụy trang mà thôi, vì cô ta không muốn để cho anh lo lắng.
Hai người ở trong viện phúc lợi sống nương tựa lẫn nhau, thật ra nội tâm cô gái này có chút phản nghịch, nhưng sau khi biết vì Cư Hoài kiên quyết mang theo mình đi mà chịu bao khổ cực trong lần huấn luyện của lão đại hắc đạo, cô ta mới che dấu tất cả gai nhọn của mình đi.
Năm nay cô ta mới 18 tuổi, vừa đủ tuổi đã gặp được một thiếu niên.
Nói đến đây, Cư Mộng xì một tiếng: "Tôi thề, tôi thật sự đã thấy rõ dáng vẻ của tên cặn bã kia, nhưng không biết vì sao, mỗi lần tôi gặp phải anh ta lại không tự chủ được bị anh ta hấp dẫn, giống như thân thể và tư tưởng của mình bị khống chế vậy.
Sau đó tôi mới phản ứng lại, lần trước còn cãi nhau với anh tôi, may mà anh tôi chỉ đuổi tôi ra ngoài, nếu không thì tên cặn bã đó sẽ khống chế tôi để trộm đồ của anh tôi."
Khuyết Chu nhíu mày: "Cô có thể miêu tả cảm giác không thể khống chế bản thân này không?"
Cư Mộng lắc đầu: "Tôi không thể nào nói nên lời, chỉ cảm thấy mình không thể làm gì được, không thể lấy được quyên chủ động của thân thể mình.
"Thuật con rối." Khuyết Chu nói.
Cư Mộng: "Hả? Thuật gì?"
Khuyết Chu giữ lấy đầu của Cư Mộng, ấn đầu xuống, ngay sau đó đẩy cổ áo của cô ta ra.
Quả nhiên, ở sau cổ của cô ta có một chuỗi phù văn.
"Cái này là ai xăm cho cô?"
Trong lòng Cư Mộng có chút sợ hãi: "Đây là tôi... bạn tốt của tôi dán hình xăm cho tôi, tôi thấy rất đáng yêu nên..."
Khuyết Chu trầm giọng nói: "Đây không phải là hình xăm, đây là thuật con rối dùng để khống chế cơ thể con người, hình xăm này chính là cơ quan kích hoạt thuật pháp, chỉ cần cô tự nguyện dán hình xăm này lên, hành vi và tư tưởng của cô sẽ bị người điều khiển con rối hoàn toàn khống chế trong một phạm vi nhất định."
Cư Mộng có chút không tin, cô ta lắp bắp nói: "Không... không thể nào."
"Không có gì là không thể, gọi bạn tốt của cô ra đi là biết."
Khuyết Chu còn nhận ra trên miếng dán hình xăm này có khí tức của Hồ tộc trong rừng rậm Yêu Tinh.
Trên miếng dán hình xăm đó có một con mắt, con mắt hơi giương lên, còn có thứ gì đó giống như chín cái đuôi.
Nhưng hiện tại trong rừng rậm Yêu Tinh không có Cửu Vĩ Hồ, Cửu Vĩ Hồ là đại yêu thời thượng cổ, hiện tại hồ ly trong rừng rậm Yêu Tinh chỉ là một nhánh nhỏ của tộc Cửu Vĩ Hồ mà thôi.
Cư Mộng vuốt sau cổ của mình một cái, tay chân lạnh lẽo: "Chuyện cô nói... là thật sao?"
"Thật! Cô có xe không?"
"Có...
"Đợi tôi thay quần áo, tôi đi đón thêm một người bạn của tôi, nếu không lúc đánh nhau, tôi không có cách nào bảo vệ cho cô được."
Trong phòng tối tăm, Khuyết Chu cởi áo sơ mi rộng thùng thình trên người ra, dáng người hoàn mỹ hiện ra trước mắt Cư Mộng, cô ta lập tức nghiêng đầu: "Ai da, sao cô thay quần áo mà không nói với tôi một tiếng."
Khuyết Chu: "... Thứ cô có tôi cũng có, có cái gì không thể nhìn đâu."
Cư Mộng xuyên qua khe hở ngón tay nhìn thêm hai lần: "Cái kia... cô có phải là chị dâu tương lai của tôi không?”
"Không biết."
"Nếu lần này cô giúp được tôi, mặc kệ có phải hay không, tôi đều nghe theo cô, tôi sẽ làm trâu làm ngựa, sẽ... "Cô đừng gây thêm phiền toái cho anh của cô là được."
"He he, được!! Biết rồi, chị dâuI!!"
Mặc kệ có phải hay không, mặc kệ cô thật sự có bản lĩnh hay không, chỉ nhìn dáng người này, khuôn mặt này, những người trước đó theo đuổi anh trai của cô ta đều là dưa thối.
Bốn mươi phút sau.
Khuyết Chu lái xe đón Ngọc Điệp lên xe.
Thuật con rối của Hồ tộc dùng để mê hoặc lòng người, khống chế thân thể, Ngọc Điệp am hiểu tạo mộng, sẽ lặng lẽ chém giết người trong kết giới.
Dựa theo tu vi, Ngọc Điệp cũng đủ để miểu sát đám hồ ly kia.
Cư Mộng nhìn chằm chằm Ngọc Điệp một hồi lâu: "Chị dâu, chị xác định muốn mang theo một đứa bé như thế này đi đánh nhau sao?"
Ngọc Điệp cười hì hì cầm kẹo trong tay mình: "Loại con nít như tôi cũng có thể đánh được một trăm người nha."