Con chó lớn lên rồi!
Con chó lớn không biết nói, nhưng đại lão của nó lại biết nói!!!
Khuyết Chu đứng ở phía sau Lâm Dập, ngước mắt là có thể nhìn thấy bờ vai cực kỳ rộng lớn của anh, không ngây ngô như thế giới thứ nhất, mặc dù thế giới này anh cũng không có kinh nghiệm gì vê phương diện tình cảm, nhưng dáng người vai rộng eo hẹp được âu phục khéo léo bao bọc, càng có thể nhìn ra dáng người của anh hoàn mỹ như thế nào.
Khuôn mặt kia thì càng khỏi phải nói, nếu không cũng sẽ không bị nhiều người đến hỏi chụp ảnh chung khi đứng ở nơi đó.
Trong nháy mắt đó, sự tự tin từ trước tới nay của cặn bã Trâu Tử Minh bị đả kích trâm trọng.
Anh ta cố gắng vòng qua Lâm Dập, muốn nói chuyện với Khuyết Chu, nhưng Lâm Dập giống như một bức tường thành cao lớn, anh ta không có cách nào vòng qua người Lâm Dập, dù là một sợi tóc của Khuyết Chu cũng không nhìn được.
Cho đến khi giọng Khuyết Chu từ sau lưng Lâm Dập truyền đến: "Trâu Tử Minh, tôi vốn xem cậu là đồng nghiệp chứ không có ý gì khác, nhưng hôm nay cậu hơi quá đáng rồi! Chuyện cậu đã có vợ ở quê, cậu cho rằng tôi không biết sao?"
Trong nháy mắt đó, cả người Trâu Tử Minh cứng đờ lại.
Lâm Dập cũng sửng sốt.
Khuyết Châu thở dài: "Lâm tổng, chúng ta đi thôi, không phải anh nói muốn dẫn tôi đi ăn, còn có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Cô túm lấy tay áo Lâm Dập chuẩn bị rời đi.
Trong đầu Trâu Tử Minh vô cùng hoảng loạn.
Anh ta vội vàng hoảng hốt muốn tiến lên giải thích, nhưng vẫn bị Lâm Dập ngăn trở.
Chỉ có thể chật vật nói dối: "Vợ gì chứ! Em không có.
Khuyết Chu, chị đừng nghe người khác nói bậy nói bạ.
Em có thể giải thích với chị."
Nhưng Khuyết Chu không muốn nghe anh ta giải thích.
Thật ra bây giờ cô rất đói bụng, muốn Khuyết Chu có hảo cảm với con người của thế giới loài người này, chỉ có một số người tương đối đáng yêu ra mà thôi.
Ngoài ra thì đó là thức ăn do con người làm ra.
Tuy rằng cô không phải là người tham ăn, nhưng thân thể này cũng là người phàm, bây giờ cô rất muốn ăn cái gì đó, còn muốn uống chút trà trái cây.
Nói nguyên cả một ngày, cô rất khát nước.
Càng không muốn lãng phí thời gian không cần thiết cho Trâu Tử Minh.
Nhìn dáng vẻ cau mày của cô, rơi vào trong mắt của Trâu Tử Minh lại xuyên tạc thành... Cô đau lòng cho anh ta.
Trâu Tử Minh thừa nhận trong nháy mắt đó anh ta có kích động, nhưng suy nghĩ lại, nếu Khuyết Chu thật sự biết mình có một người vợ ở quê, cô sẽ không tỏ vẻ khó chịu như bây giờ.
Cô nhất định sẽ đến chất vấn mình, nếu không, chứng tỏ thật ra cô còn bán tín bán nghỉ với tin tức này.
Không được, hai ngày nay mình nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Khuyết Chu.
Anh ta trơ mắt nhìn Khuyết Chu lên xe của người đàn ông kia.
Đúng như người đàn ông kia vừa nói, thứ anh ta không có nhưng người đàn ông kia lại có.
Chiếc xe đó hơn hai triệu.
Cả đời này có lẽ anh ta cũng không mua được.
Trâu Tử Minh siết chặt nắm đấm, nhìn sườn mặt Khuyết Chu, trong lòng anh ta có chút đau đớn.
Trong đầu hiện ra dáng vẻ kiên nhẫn với mình của Khuyết Chu lúc trước.
Buổi trưa hai người cùng nhau ăn cơm, lúc cô cười rộ lên cũng rất đẹp mắt.
Sau đó cô thay đổi phong cách, trở nên đẹp hơn, mỗi lần anh ta nhìn thấy đều rung động.
Trâu Tử Minh biết mình thật sự thích Khuyết Chu, anh ta phải nghĩ cách để Vương Thiếu Khanh phá bỏ đứa bé.
Bất kể thế nào, anh ta nhất định phải ở cùng một chỗ với Khuyết Chu.
*x**
Xe một đường lái đến một tiểu khu cao cấp.
Khuyết Chu liếc mắt nhìn Lâm Dập một cái: "Lâm tổng, không phải muốn mời tôi ăn cơm bồi tội sao? Đưa tôi đến nơi này làm gì? Chẳng lẽ nơi này có phòng ăn riêng?"
"Ừ, có, tôi tự mình làm thì có tính không?”
"Hả? Lâm tổng tự mình làm cho tôi ăn?" Khuyết Chu nhíu mày, hứng thú hỏi.
Lâm Dập gật đầu cực kỳ ngoan ngoãn: "Dạ dày tôi không tốt, không thể thường xuyên ăn đồ ăn bên ngoài, bình thường đều tự mình làm rồi ăn, hoặc là gọi dì giúp việc đến nấu cơm.
Hôm nay dì ấy không có ở đây, tôi lại càng muốn tự mình nấu để biểu đạt lời xin lỗi chân thành của tôi."
Quả thật rất có thành ý.
Hạt vừng nhỏ nói đây là nhà của Lâm Dập, ai cũng chưa từng tới, bởi vì có chứng sợ xã hội, trong cuộc sống hiện thực của Lâm Dập trên cơ bản không có bạn bè gì.
Đối tác cũng không được mời đến đây.
Dù sao cũng là người có tiên, có mấy người quan hệ coi như có thể hợp tác, anh bình thường đều mời người ta đến một tòa nhà khác, nhưng tòa nhà kia Lâm Dập không hay lui tới.
Nơi này mới là nhà thật sự của Lâm Dập.
Cũng cất giấu "Bí mật" của Lâm Dập.
Chính anh cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nếu Khuyết Chu nhìn thấy cả bức tường truyện tranh, trò chơi, còn có những thứ lộn xộn của mình, có thể sẽ cảm thấy anh rất ngây thơ, hoặc có thể cảm thấy anh là một người rất không đáng tin hay không?
Cửa bị đẩy ra, nhìn từ bên ngoài, căn biệt thự nhỏ nhắn vô cùng giản dị tự nhiên, vừa đẩy cửa bước vào, hạt vừng nhỏ đã sợ đến ngây người.
Ở cửa ra vào có một người máy cao gần bằng cái cửa.
Nó hít sâu một hơi, có tiền thật tốtt
Từ lúc bắt đầu vào cửa, Lâm Dập như ngừng thở, sau khi phát hiện ánh mắt kinh diễm của Khuyết Chu khi nhìn Cao Đạt, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thay giày đi vào, Khuyết Chu mới phát hiện Lâm Dập thật sự là một "Người có tiền".
Trên vách tường dán đầy các loại áp phích anime.
Còn có tranh nhân vật tương đối kinh điển được treo trên tường.
Trong tủ kính có đủ loại đồ dùng thủ công, gần như tồn tại ở mỗi góc của căn nhà này.
Thậm chí thảm trải sàn cũng là sản phẩm của một bộ phim anime nào đó.
Khi Lâm Dập mặc âu phục đứng ở giữa những nhân vật hoạt hình này, Khuyết Chu cảm thấy anh cũng giống như người bước ra từ trong phim hoạt hình.
Cũng giống như nhân vật giấy trong trò chơi B nữ như đúc.
"Lúc trước tôi không dùng wechat của mình thêm cô là vì tôi có hai tài khoản, một cái là dành cho công việc, một cái là tài khoản cá nhân, tôi không muốn dùng tài khoản công việc thêm cô, vì tôi ít vào tài khoản đó, về nhà cũng không hay vào, bình thường Tiểu Lý hay xem nhiều hơn tôi.
Nhưng tài khoản cá nhân của tôi lại rất... Ngây thơ, tôi sợ cô sẽ cảm thấy tôi là một người ngây thơ, cho nên..."
Nói xong, Lâm Dập lại vội vàng nói tiếp: "Tôi không có ý lừa cô, vừa rồi tôi cũng đã nói xin lỗi cô ở buổi triển lãm vì đã dùng những từ ngữ không đúng."
"Anh cảm thấy anh rất ngây thơ sao?" Khuyết Chu hỏi ngược lại.
Trên người cô còn mặc bộ cosplay, Lâm Dập cảm thấy Khuyết Chu giống như bước từ trong anime đi ra để cứu vớt chính mình.
Anh lắc đầu rồi lại gật đầu: "Tôi không biết nói như thế nào, nhưng đại đa số những người đến tuổi này như tôi hẳn sẽ không trầm mê anime như tôi..."
"Tôi năm nay cũng hai mươi lăm, có những người ba mươi bốn mươi tuổi đều thích coser nhân vật trong anime.
Anh không ngây thơ, nhưng hành vi dùng tài khoản wechat của người khác nói chuyện với tôi thì đúng là ngây thơ thật."
Khuyết Chu ngồi trên sô pha nhìn anh, một tay chống cằm, cười nói: "Tôi đói bụng rồi.
Nếu Lâm tổng nấu cơm rất ngon như lời của Lâm tổng nói, tôi có thể cân nhắc chuyện anh dùng từ không đúng lúc trước."
Mặt của Lâm Dập đỏ bừng trong nháy mắt.
Sao cô lại nói chuyện hấp dẫn... Như vậy.