Sau đó, cô nghe thấy tiếng đàn ghi ta lặng lẽ, như thể muốn tách rời cô khỏi thế giới này, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Chỉ có thể nghe thấy hợp âm ghi ta.
Sau đó là giọng của Yến Thanh.
Buổi tối yên tĩnh, mì ăn liền ở cửa hàng tiện lợi tỏa ra mùi thơm.
Cô gái nói với tôi, cô ấy cũng từng mê mang và không kiên định.
Những vì sao trên trời rơi xuống mắt cô.
Sương mù bốc lên trong bóng tối, cũng chìm đắm trong nụ cười của cô.
Khuyết Chu càng nghe, khóe miệng càng nhếch lên, hạt vừng nhỏ than thở: "Tỷ tỷ, sao lại giống tình ca như vậy..."
"Ừm... Ta cũng cảm thấy rất giống."
Tuy rằng căn bản không nói lời yêu nào.
Thậm chí lời bài hát phía sau còn rất dốc lòng.
Cô phá tan mây đen trong bóng tối, đèn đường ven đường sáng lên.
Ý cười lười biếng, giống như cửa hàng tiện lợi kia.
Hai mươi bốn giờ, tùy thời chờ lệnh cho tương lai.
Lời bài hát này có một nói một, thật sự rất dốc lòng, nhưng Khuyết Chu vẫn mỉm cười.
Giai điệu giống như cửa hàng tiện lợi mở 24/24 trong bóng tối, là "Ngôi saó duy nhất trong bóng tối, đợi lệnh 24/24.
Yến Thanh có chút căng thẳng nhìn Khuyết Chu, người xung quanh cũng có chút nghi hoặc, thậm chí không ai nói chuyện.
Thời gian bốn phút cực kỳ dài đằng đẫng.
Khuyết Chu chậm rãi tháo tai nghe xuống.
"Thế nào... Thế nào?"
Khuyết Chu ngước mắt nhìn cậu, đôi môi đỏ sâm hơi hé mở: "Rất dễ nghe, nhưng tôi cảm thấy có một giai điệu có thể sửa lại."
"Ở đâu?" Yến Thanh hỏi.
Khuyết Chu còn chưa kịp nói, có một nữ diễn viên đột nhiên nói tiếp: "Cô cũng không phải chuyên nghiệp, làm sao khuyên Yến Thanh lão sư được."
Yến Thanh lập tức nhíu mày nhìn sang: "Tôi không muốn cô lên tiếng nói chuyện, cô có thể im lặng được không?”
Nữ diễn viên kia lập tức đỏ mặt và ngậm miệng lại.
Khuyết Chu cũng không quay đầu, nghe âm thanh âm là biết một nữ phụ số 5 trong đoàn, không diễn chung với cô, nhưng mà cô ta là một trong số những người trong đoàn luôn nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện, mặc dù cô và cô ta không xuất hiện cùng nhau, ngay cả nguyên chủ cũng vậy.
"Lời bài hát thứ hai của đoạn thứ hai, tôi cảm thấy sửa lại âm điệu thì có thể sẽ hay hơn một chút!" Khuyết Chu dịu dàng mở miệng, sau đó lười biếng ngâm nga hai câu.
Chỉ là hai câu đơn giản, lại làm cho trước mắt Yến Thanh sáng lên.
Trong mắt cậu nháy mắt hiện lên vẻ kinh diễm với Khuyết Chu.
"Tôi vẫn luôn thấy nó không đúng nhưng không biết sửa như thế nào, sửa tới sửa lui đều không hài lòng, chị chỉ mới ngâm nga hai câu mà tôi đã biết sửa như thế nào rồi."
Trong lòng Yến Thanh bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Giống như bắt đầu từ cửa hàng tiện lợi, giống như một phi thuyền cô độc trong vũ trụ tìm được một hành tinh mà mình muốn đến.
Khuyết Chu không tỏ vẻ kinh ngạc với hành động kỳ lạ của cậu.
Thậm chí, chuẩn xác cho cậu thứ mà cậu muốn.
Loại ý nghĩ phù hợp này khiến cánh tay cậu đột nhiên nổi da gà.
"Tiên mì ăn liền, bây giờ tôi trả lại cho chị." Cậu đột nhiên nói.
Người xung quanh như lọt vào sương mù, chỉ thấy Yến Thanh lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm vài cái.
Sau đó điện thoại của Khuyết Chu phát ra âm nhắc nhở.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể cảm giác được, vừa rồi Yến Thanh đang gửi tin nhắn cho Khuyết Chu.
Ngay sau đó, cậu lại hỏi: "Tôi có thể mời chị làm nữ chính trong MV bài hát này không?”
Có người hít một hơi khí lạnh.
Cái tên Yến Thanh được nghe qua trong giới giải trí đại loại như là tùy ý, tự do, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ che dấu.
Từ khi cậu ra mắt tới nay đã phát hành ba album, nhưng không album nào có nữ chính.
Nhìn ánh mắt của cậu lại không có loại cảm giác mập mờ kia, nếu có chút tâm tư nhỏ ở trong đó, cũng sẽ không nói ra trước mặt mọi người.
Khuyết Chu gật đầu, lại nhìn Triệu Thành Tân: "Có thể hai tháng nay không rảnh."
"Không sao, lúc nào rảnh thì gửi tin nhắn bên wechat cho tôi là được."
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Nói xong, Yến Thanh lại vội vàng hoảng hốt rời đi.
Triệu Thành Tân cười xua tay: "Tiểu tử này vẫn luôn như vậy, muốn làm gì thì làm, nhưng mà cô là nữ chính đầu tiên trong MV của nó, cô nhớ bảo nó trả cô thù lao đóng phim nhiều hơn, vì diễn xuất của cô tốt như vậy mà."
"Ha ha ha." Khuyết Chu che miệng cười, ánh mắt hơi giương lên đầy ánh sáng: "Nghe đạo diễn Triệu." Cả buổi chiều, Nhâm Đức đều âm thầm hỏi Khuyết Chu nội dung của lời bài hát là gì, nhưng Khuyết Chu bảo trì sự trầm mặc, Nhâm Đức tỏ vẻ cực kỳ vò đầu bứt tai.
Tất cả mọi người khen ngợi Khuyết Chu vừa rồi ngâm nga giai điệu rất dễ nghe, cũng có người thầm hỏi Khuyết Chu làm sao quen biết Yến Thanh.
Tuy rằng Khuyết Chu đã là nữ minh tinh hạng hai, weibo cũng có hơn bốn mươi triệu fan.
Nhưng so với loại ca sĩ đỉnh lưu như Yến Thanh, năm ấy mới mười chín tuổi đã cầm được vài giải thưởng Kim Khúc.
Fan trên weibo hơn 80 triệu.
Lưu lượng ai lớn ai nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Nhưng đều bị Khuyết Chu bốn lạng bạt ngàn cân đẩy trở về.
Nhất định sẽ có người mượn cơ hội hôm nay làm nổ tung bảng hot seach, Khuyết Chu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Quả nhiên, đêm đó, cô đã bị gọi tên trên weibo.
Không chỉ có một từ tìm kiếm nóng.
#Khuyết Chu đùa giỡn đại bài#
#Khuyết Châu Yến Thanh#
#Khuyết Chu và Thẩm Ánh An hẹn hò trong rừng cây nhỏ#
#Tình yêu mới#
Chị Giang gọi điện thoại tới mắng chửi: "Đây là gì? Sao lại thế này? Thẩm Ánh An là ai? Em có quan hệ gì với Yến Thanh?"
Khuyết Chu không chút hoang mang nói rõ chuyện này với chị Giang, chị Giang lại càng tức giận.
"Cho nên em biết Thẩm Ánh An muốn cọ nhiệt độ với em, em còn để mặc cho hắn cọ nhiệt? Em tự xem những cư dân mạng đang nói gì ở dưới bài post đi."
[Không phải Khuyết Chu dựa vào scandal mới nổi tiếng như vậy sao? Cô ta có diễn xuất sao? Cười chết đi được.]
[Tôi nhớ lúc trước Khuyết Chu không phải còn có scandal, lúc học đại học theo đuổi một học trưởng, oanh oanh liệt liệt, bây giờ lại thay lòng đổi dạ?]
[Diễn xuất không tăng lên, yêu đương lộn xộn, hơn nữa tôi thấy trong ảnh chụp, Thẩm Ánh An hình như không tình nguyện lắm.]
Chuyện bên này coi như bỏ qua.
Về việc hot seah nóng như lửa của Yến Thanh, lại càng khó nghe tới cực điểm.
Fan mắng Khuyết Chu cọ nhiệt, mắng Khuyết Chu lớn lên giống hồ ly tinh, tính cách cũng là hồ ly tinh, trách không được lúc học đại học bị học trưởng đá, đủ các loại mắng chửi.
Tóm lại mắng cực kỳ ác độc.
Khuyết Chu lướt đọc từng câu bình luận, thậm chí rất muốn cười.
Chị Giang tức giận mặt đều tái: "Tổ tông của chị ơi! Bây giờ em còn cười được sao? Thật vất vả danh tiếng của em mới đi lên một chút, nếu không ổn định được sẽ xong đời ngay!"
"Không sao, em có thể giải quyết."
"Em có thể giải quyết? Em giải quyết như thế nào?"
"Thẩm Ánh An có thể tìm người chụp ảnh lúc chúng em đang đối diễn, sau đó photoshop, em không thể tìm người quay lại toàn bộ quá trình đó sao?"
Chị Giang: "Bây giờ mặc kệ em làm thế nào cũng... Hả? Em có quay lại rồi à?"
"Vâng, em quay video lại rồi.
Em gửi cho chị, chị gửi cho công ty Thẩm Ánh An, trực tiếp kiện lên tòa án đi." Nụ cười của cô dưới ánh đèn trắng trên đỉnh đầu có vẻ vô cùng quyến rũ.
Cả người của hạt vừng nhỏ run lên.
Đại lão không hổ là đại lão, Thẩm Ánh An đây không phải là đựng vào họng súng sao.
Nó không hiểu sao mình lại có chút hưng phấn, không hiểu là bản thân đang xảy ra chuyện gì.