Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Kỳ Hoan còn phải ở trong bệnh viện một thời gian, Kỳ Hứa xin nghỉ phép với ban giám hiệu nhà trường.

Nhà trường cũng biết tình huống bên nhà Kỳ Hứa, cũng đồng ý cho Kỳ Hứa nghỉ phép.

Vì thế Khuyết Chu đành phải tự mình trở về trường học.

Vừa đến ký túc xá, Khuyết Chu cảm giác được không khí trong ký túc xá có chút không thích hợp.

Trước kia Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư trên cơ bản làm gì cũng dính lấy nhau, cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ăn cơm.

Nhưng bây giờ Tưởng Hàm lại một mình ngồi trước bàn của mình, còn Đàm Nhĩ Thư không biết đi đâu.

Sắc mặt Tưởng Hàm cũng rất không thích hợp, toàn thân bao phủ sự khó chịu.

Một người bạn cùng phòng khác vẫn hạ thấp sự hiện diện của mình, đeo tai nghe và đọc sách.

Thấy Khuyết Chu xuất hiện, Tưởng Hàm cũng hiếm khi thông suốt chứ không âm dương quái khí như lúc trước.

Cho đến tiết tự học buổi tối, Khuyết Chu phát hiện Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư không trao đổi gì với nhau.

Nhìn vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo của Đàm Nhĩ Thư, không cần nghĩ cũng biết chiều nay cô ta đã đi chơi cùng Thương Hạo.

"Tỷ tỷ, vì sao tình bạn của hai người bọn họ lại yếu ớt như vậy?" Hạt vừng nhỏ chậc chậc hai tiếng.

Ngay từ đầu còn tưởng rằng hai người là bạn bè thân thiết đến thế nào.

Bây giờ nhìn kìa, cũng chỉ là tình chị em flastic mà thôi.

Hạt vừng nhỏ nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Đàm Nhĩ Thư, cảm thấy người này có chút đáng thương: "Thương Hạo cũng không công khai, rất rõ ràng hắn muốn chơi đùa.

Ôi, tỷ tỷ, hình như Thương Hạo đang đến lớp của các người."

Giáo viên chủ nhiệm vừa ra ngoài, lớp trưởng ngồi trên bục giảng.

Bỗng nhiên, bóng dáng Thương Hạo xuất hiện ở cửa, ho nhẹ hai tiếng.

Đàm Nhĩ Thư lập tức ngẩng đầu trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Thương Hạo vẫy vẫy tay với cô ta, cô ta đứng lên với vẻ mặt ngượng ngùng đi theo Thương Hạo ra ngoài.

Cảnh tượng này khiến các bạn trong lớp có chút khó hiểu.

Bàn trước lại quay đầu lại hỏi: "Khuyết Chu, Thương Hạo và Đàm Nhĩ Thư yêu đương à?"

"Không biết." Khuyết Chu nhún vai.

"Có phải có nghĩa là chúng tôi có thể chơi với cậu rồi đúng không?"

Khuyết Chu cười, dùng bút nhẹ nhàng nhấn lên đầu cậu ta một chút: "Học tập thật tốt, sau này có rất nhiều cơ hội chơi."

Bàn trước bị đánh cũng không tức giận, ôm trán mình, khoa trương ôi một tiếng, lớp trưởng ở trên bục nhắc nhở một câu, cậu ta liền hạ thấp giọng nâng bài thi trong tay mình lên, ý bảo lớp trưởng tự mình giảng đề tiếp.

Chuyện Khuyết Chu tham gia tổ thi vật lý không chỉ là mình lớp của Khuyết Chu biết được, mà là cả trường đều biết.

Thầy Chu đã in bài kiểm tra thử của cô ra.

Chỉ với vài chủ đề ngắn ngủi đã gây ra một cuộc bàn tán lớn trong đám học sinh của trường trung học cơ sở số 1.

Trên thực tế, không chỉ học sinh, sau khi nhìn thấy ý tưởng giải đê của Khuyết Chu, giáo viên cũng nghiên cứu bài làm của cô trong một thời gian dài.

Nhất là sau khi biết Khuyết Chu giải đề khó như vậy trong một thời gian ngắn.

Các giáo viên đều có cảm giác sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Học sinh có thành tích học tập tốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tư duy logic nghiêm khắc của Khuyết Chu cùng với việc vận dụng kiến thức vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà yên lặng làm một học sinh bình thường hoặc có thành tích không tốt mới càng khiến người ta cảm thấy trâu bò.

Khi đề thi được lan truyền rộng rãi, cái tên Khuyết Chu này được giáo viên coi làm ví dụ khi giảng bài, lại một lần nữa nổi tiếng ở trường.

Hơn nữa chuyện lúc trước cùng Thương Hạo, mơ hồ bắt đầu có người cảm thấy Khuyết Chu quả thật như một vị thần.

Trong lớp cũng có không ít người thường xuyên tới hỏi Khuyết Chu cách giảng bài, trên cơ bản cô đều không từ chối.

Tưởng Hàm ở cách đó không xa nhìn Khuyết Chu được người xung quanh vây quanh.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người cô, rõ ràng Thương Hạo buông lời tàn nhẫn không cho mọi người cùng cô chơi đùa, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến mọi người ở trong lớp càng ngày càng sùng bái cô hơn.

Tưởng Hàm nghĩ đến chuyện của Thương Hạo và bạn tốt của mình là Đàm Nhĩ Thư, cô ta cảm thấy mình như một tên hề.

Trước kia rõ ràng Khuyết Chu đã nói qua là mình không hề có hứng thú với Thương Hạo, nhưng cô ta chỉ cảm thấy Khuyết Chu thanh cao.

Bây giờ cô ta mới hiểu được, Khuyết Chu thật sự không hề cảm thấy hứng thú với Thương Hạo.

Nhưng tại sao Đàm Nhĩ Thư lại như vậy...

Trong hai ngày về nhà, Đàm Nhĩ Thư còn không thèm giải thích với cô ta một câu, chỉ nói mình và Thương Hạo không có gì.

Nếu thật sự không có gì, tại sao Thương Hạo lại gọi cô ta đi vào tiết tự học buổi tốt hôm nay?

Tưởng Hàm cảm thấy mình bị bạn thân phản bội.

Hạt giống của sự tức giận và ghen tuông bắt đầu lan tràn trong trái tim của cô ta...

***

Trong nội dung cốt truyện, Đàm Nhĩ Thư và Thương Hạo từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ giao điểm nào.

Một nữ sinh yêu đương với Thương Hạo không hề có trong nội dung cốt truyện ban đầu.

Về bản chất, Đàm Nhĩ Thư cũng giống như nguyên chủ, là nhân vật không bắt mắt trong thế giới nhỏ này, nhưng về phương diện ngoại giao đối ngoại thì tốt hơn nguyên chủ rất nhiều.

Nhưng bi kịch của nguyên chủ có một phần là do Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm tạo thành.

Khuyết Chu tự nhiên sẽ không để cho hai người này dễ chịu.

Nhưng trường học là nơi học tập, Khuyết Chu không bỏ ra nhiều công sức đối phó với hai người này, để cho hai người này nội chiến mới là phương pháp tốt nhất.

Một đêm tự học, Đàm Nhĩ Thư cũng không trở về.

Mãi cho đến khi sắp tan học, cuối cùng Đàm Nhĩ Thư mới trở về lớp học với vẻ mặt thẹn thùng.

Sắc mặt cô ta ửng hồng, mái tóc vốn buộc lại xõa xuống.

Miệng cũng hơi sưng lên.

Tưởng Hàm xem rất nhiều truyện tranh hay tiểu thuyết đã lập tức nhận ra, miệng Đàm Nhĩ Thư đã bị Thương Hạo làm ra như thế này.

Đột nhiên cô ta cảm thấy rất tức giận, cái loại cảm giác bị phản bội một lần nữa lại dâng lên.

"Cậu đi đâu vậy?" Tưởng Hàm hạ thấp giọng chất vấn.

Đàm Nhĩ Thư đỏ mặt nói: "Không đi đâu cả."

"Ha ha, Thương Hạo đều đã tìm đến lớp, còn nói không đi đâu cả?" Vừa dứt lời, Tưởng Hàm đã nhìn thấy vài vết dâu tây màu đỏ trên cổ Đàm Nhĩ Thư.

Cô ta hơi trợn to hai mắt, giơ tay lên vén tóc của Đàm Nhĩ Thư lên.

Đàm Nhĩ Thư sợ tới mức vội vàng lấy tóc che cổ mình lại, trợn tròn mắt nói: "Cậu làm gì vậy?”

"Cậu còn hỏi tớ đang làm gì sao? Sao cậu không nói cho tớ biết mình đã làm gì trước đi? Chủ nhật tuần trước tớ gửi cho cậu nhiều tin nhắn nhưng cậu đã trả lời tớ bao nhiêu tin? Đăng ảnh đi chơi trên vòng bạn bè của không hề rủ tớ đi cùng, cậu có thật sự coi tớ là một người bạn không?”

Cô ta không khống chế được giọng nói của mình, ánh mắt của cả phòng học nhất thời đều nhìn vê phía của cô ta.

Mặt của Đàm Nhĩ Thư đỏ lên trong nháy mắt, cô ta kéo tay áo của Tưởng Hàm, hạ thấp giọng nói: "Đương nhiên tớ coi cậu là bạn rồi! Nhưng ở đây nhiều người như vậy, chúng ta vào nhà vệ sinh rồi nói có được không?"

Thấy Tưởng Hàm thật sự tức giận, Đàm Nhĩ Thư che dấu sự không kiên nhẫn trong lòng, đi theo người khác vào trong nhà vệ sinh.

"Cậu nói đi." Trong nhà vệ sinh không có ai, hai người đóng cửa nhà vệ sinh lại, Tưởng Hàm ôm tay lại hỏi.

Dáng vẻ chất vấn như vậy làm cho Đàm Nhĩ Thư không vui nhưng cô ta vẫn nhỏ giọng giải thích: "Bây giờ đúng là tớ và Thương Hạo đang yêu đương, tớ vốn không muốn nhưng cậu cũng biết nhà Thương Hạo có thế lực rất lớn, lúc trước tớ cầu xin anh ta buông tha cho tớ nhưng anh ta không đồng ý."

"Cậu chắc chắn là mọi chuyện giống như lời của cậu nói không?"

"Tớ nói thật mà.

Tiểu Hàm, cậu là bạn tốt của tớ, sao có thể gạt cậu được chứ!"

Tưởng Hàm rất muốn cười.

Cô ta có vấn đề gì về mắt không vậy?

Tưởng Hàm cười nhạo một tiếng: "Vậy sao cậu không học cách trực tiếp từ chối giống như Khuyết Chu? Còn nói là mình bị ép buộc, cậu coi tớ ngu ngốc dễ dàng bị lừa như vậy sao?!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK