Khi mọi người nhìn thấy người tới, đều không tự chủ được đứng lên.
Bởi vì người tới chính là chủ tịch ban tổ chức cuộc thi lần này - Tổng giám đốc tập đoàn Đan Phong, Đỗ Phong.
Dáng vẻ của ông ta ước chừng năm mươi tuổi, nhưng khí chất vô cùng tốt, mặc trang phục Trung Sơn, là loại mặc dù tuổi đã lớn, nhưng đứng giữa đám người vẫn như hạc giữa bầy gà.
"Đỗ Phong này rất nổi danh trong giới xã hội thượng lưu, bởi vì ông ta không cưới vợ sinh con, cho nên được xem như là người đàn ông độc thân nhiều tiền, người này cũng siêu cấp giữ mình trong sạch, nghe nói có rất nhiều người muốn có một chân với ông ta nhưng không thành công."
Hạt vừng nhỏ vừa nói vừa đánh giá Đỗ Phong từ trên xuống dưới vài lần: "Ta thấy cũng chỉ như vậy thôi, không có gì đặc biệt.
A, ngược lại yêu khí trên người rất đặc biệt! Tỷ tỷ, đạo hạnh của yêu tinh này ít nhất cũng đã ngàn năm rồi."
Khuyết Chu cười lạnh trong lòng.
Đám đồ vật kia muốn ngăn cản cô làm nhiệm vụ, tìm một yêu tỉnh có đạo hạnh ngàn năm đến ngăn cản cô sao?
Tiểu thế giới này cũng quá coi thường cô rồi!
Cảm giác bị coi thường rất khó chịu.
Nàng mỉm cười: "Bức tranh này chỉ do tôi tùy tiện vẽ ra mà thôi, nếu ngài muốn, tôi tặng ngài là được."
"Vậy không được, mặc dù thời gian tiểu thư Khuyết Chu vẽ tranh cũng không dài, nhưng bức tranh này cực kỳ tinh xảo, vả lại có ý cảnh, tôi muốn làm chủ mua bức tranh này.
Lát nữa xin mời tiểu thư Khuyết Chu đi theo tôi, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi viết cho cô một tấm chỉ phiếu.
À, gửi trực tiếp vào thẻ của tiểu thư Khuyết Chu đều được." Toàn thân Đỗ Phong lộ ra bốn chữ "Hào hoa phong nhã.
Ông ta đeo kính, mặt mày nhu hòa, rất dễ dàng làm cho người ta liếc mắt một cái cũng đã sinh lòng hảo cảm.
Mọi người cực kỳ hâm mộ.
Trong ánh mắt khi nhìn về Khuyết Chu đều có chút hâm mộ không hề che giấu.
Dù gì lấy được hạng nhất, cũng chỉ là vì thân phận họa sĩ của mình mà mạ vàng mà thôi.
Nói cho cùng, tuy rằng mọi người nhiệt tình và yêu thích vẽ tranh, nhưng nếu vẽ tranh không thể mang lại lợi ích cho mình, thậm chí cơm cũng không có mà ăn, nhiệt tình và yêu thích kia đều là đánh rắm.
Mọi người đều là người lớn.
Rất nhiều lúc, cái loại tuổi hoàn toàn yêu thích vẽ tranh, có thể vì vẽ tranh mà liều lĩnh đã sớm qua đi rồi!
Nhưng bây giờ, Khuyết Chu tuổi còn trẻ, cũng chỉ hai mươi ba tuổi.
Nhưng tranh của cô được tổng giám đốc tập đoàn
Đan Phong nhìn trúng.
Người ta ra tay rất hào phóng.
Cho dù Khuyết Chu tặng bức họa này cho Đỗ Phong, chỉ cần hôm nay Đỗ Phong biểu đạt ra sự yêu thích đối với bức tranh này của Khuyết Chu.
Nhất định sẽ có người vì nịnh bợ Đỗ Phong mà mua tranh của Khuyết Chu tặng cho ông ta.
Khoảng cách thành công của Khuyết Chu cách cô không còn xa nữa, mọi người đương nhiên cũng sẽ hâm mộ.
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, quả thật người ta vẽ rất tốt, những âm thanh nghi ngờ hoặc không hiểu gì về lĩnh vực vẽ tranh này cũng đã biến mất không thấy tăm hơi trong thời gian ngắn mà Khuyết Chu vẽ tranh.
Đỗ Phong và Khuyết Chu bắt tay nhau.
Trong nháy mắt bắt tay đó, Khuyết Chu có thể cảm giác được dường như trong thân thể Đỗ Phong có một cỗ lực lượng muốn thông qua tiếp xúc tay chân truyền sang thân thể của mình.
Nhưng bị Khuyết Chu nhàn nhạt cản trở.
Đỗ Phong kinh ngạc trong nháy mắt.
Ông ta nhìn Khuyết Chu, ánh mắt dần tối lại, nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười: "Tiểu thư Khuyết Chu tuổi trẻ tài cao, tương lai rất sáng lạng."
Buông tay Khuyết Chu ra, ông ta lại nhìn về phía bức tranh kia.
Khuyết Chu nhìn thấy vẻ tham lam lóe lên trong mắt Đỗ Phong, cực kỳ ràng.
Hạt vừng nhỏ run rẩy vài cái trong không gian: "Tỷ tỷ, vừa rồi lúc Đỗ Phong nói chuyện với tỷ, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của tỷ.
Nhưng ánh mắt kia khiến ta nói không nên lời, nó thật khủng bố, cảm giác như hận không thể lập tức ăn hết đôi mắt của tỷ."
Vừa dứt lời, hạt vừng nhỏ lại thấy Đỗ Phong quay đầu vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Khuyết Chu.
Ánh mắt kia làm cho người ta rất không thoải mái, nhưng cũng may chỉ là trong nháy mắt.
Bởi vì thây hướng dẫn của cô đã nhanh chóng đi lên khán đài.
Ông kéo Khuyết Chu đến bên cạnh mình, giống như một phụ huynh: "Đỗ tổng khỏe chứ? Khuyết Chu là học sinh của tôi, em ấy còn nhỏ, có chỗ nào lỗ mãng thì tôi thay em ấy xin lỗi ngài trước.
Em ấy có chút hướng nội lại dễ thẹn thùng, nếu ngài còn gì muốn nói thì nói với tôi là được."
Lúc thây hướng dẫn xuất hiện, nụ cười trên khóe miệng Đỗ Phong đã nhạt đi không ít.
Ông ta lại ho khan vài tiếng: "Tôi rất thích tranh của tiểu thư Khuyết Chu, không biết lát nữa tiểu thư Khuyết Chu có thể nể mặt tôi cùng nhau ăn một bữa cơm không?" "Được" Không đợi thây hướng dẫn mở miệng nói, Khuyết Chu đã cười gật đầu đồng ý.
Đỗ Phong cười khẽ: "Được, hình như tiểu thư Khuyết Chu cũng không hướng nội như lời thây của cô nói thì phải?!"
Khuyết Chu nhếch môi: "Nhìn thấy Đỗ tiên sinh, mới gặp mà thấy giống như bạn cũ.
"
"Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy nhìn thấy tiểu thư Khuyết Chu giống như vừa gặp đã quen."
Chỉ còn lại thầy hướng dẫn đứng bên cạnh cau mày, ông trừng to mắt nhìn Khuyết Chu.
Hôm nay cô nhóc sao lại hồ đồ như vậy chứ!
Loại đàn ông này, thấy cô gái nào xinh đẹp cũng tỏ vẻ như vậy, lỡ như người đến có tâm tư không tốt thì làm sao bây giờ?!
Ông là đàn ông, ông hiểu rõ nhất trong lòng đàn ông đang suy nghĩ gì!
Mắt thấy hai người lại muốn bắt tay, cánh tay Khuyết Chu bị thây hướng dẫn bắt lấy.
Thầy hướng dẫn nói câu xin lỗi với Đỗ Phong, sau đó kéo cô sang một bên.
"Khuyết Chu, sao em lại đồng ý?!" Thầy hướng dẫn khiếp sợ lại khó hiểu.
Khuyết Chu vẫn đang cười: "Thầy kích động như vậy làm gì? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà."
"Đó mà là ăn cơm sao?! Ông ta muốn đánh chủ ý gì thì thầy không biết, nhưng thầy nói cho em hay, lát nữa em nói thân thể của mình không được khỏe, nói sau khi nhận thưởng xong sẽ trở về với thầy, biết không?"
"Biết, em nghe thầy hết." Khuyết Chu ngoài mặt gật đầu nhưng trong lòng cô biết rõ.
Nơi này vào thì dễ nhưng muốn ra ngoài lại không hề đơn giản.
Quả nhiên, khi Khuyết Chu nói thân thể mình không thoải mái với Đỗ Phong, không chỉ không làm cho ông ta buông bỏ ý đồ muốn ăn cơm với Khuyết Chu, mà còn nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, nói mình có bác sĩ tư nhân, sau đó đưa cô vào trong phòng nghỉ.
Hơn nữa thầy hướng dẫn của cô còn bị chặn ở bên ngoài.
Phòng nghỉ rất lớn, có một cánh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy phía xa xa là núi xanh, núi non trùng điệp.
Sương mù tràn ngập trên đỉnh núi, những cái cây xanh biếc kia bao quanh khiến bầu trời như biến thành một tờ giấy trắng tinh khôi.
Những cảnh sắc kia biến thành tranh thủy mặc trên giấy.
"Tiểu thư Khuyết Chu, cô chờ ở nơi này một chút, thân thể của ông chủ chúng tôi cũng không tốt, lát nữa sẽ có người đến xem bệnh cho cô, cô trước tiên nghỉ ngơi ở đây đi, thời gian ăn cơm là sau một tiếng nữa, cô có ăn kiêng gì không?"
Khuyết Chu lắc đầu: "Không có, làm phiền các người rồi!"
Người nói chuyện với cô là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ thì ánh mắt cô gái kia đã trống rỗng, như người không có linh hồn.
Cô gái kia hẳn là trợ lý của Đỗ Phong, nghe Khuyết Chu trả lời liền gật đầu: "Vậy được, tôi sẽ không quấy rây cô nữa."
Cửa bị đóng lại một lần nữa.
Khuyết Chu đứng lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, hít sâu một hơi.
Chợt, bên cửa sổ có một đôi tay mạnh mẽ vươn tới mép cửa sổ.