Hạt vừng nhỏ cũng cười theo: "Bài phát biểu này ít nhiều có chút phần nam tính đấy."
Khuyết Chu nhìn chằm chằm vào mắt anh, cười hỏi: "Cho nên ngay cả nằm mơ anh cũng muốn kết hôn với em sao? Liêu Tầm... Em còn nhớ năm năm trước khi em gặp anh ở nhà ga, ánh mắt của anh thật lạnh lùng-"
"Em đang muốn lôi lại chuyện cũ của anh sao?"
"Không phải, là em muốn ôn lại chuyện xưa với anh."
Hạt vừng nhỏ hít sâu một hơi, không biết lần thứ bao nhiêu cảm thán mỗi lần đại lão nói đều mê người vô cùng.
Trong ánh sáng lờ mờ, Liêu Tâmrũ mắt nhìn nụ cười giảo hoạt trong mắt Khuyết Chu, ánh mắt của cô mang theo mị hoặc sáng loáng, giống như một yêu tinh trong đêm tối, mà anh lại cam tâm tình nguyện ở chỗ này bị cô câu lấy linh hồn.
Mỗi một chữ như biến thành thuốc phiện thượng hạng, lúc Khuyết Chu nói ra, thiếu chút nữa anh đã tước vũ khí đầu hàng.
Liêu Tâmhít sâu một hơi: "Cho nên em đồng ý với anh rồi sao?"
"Đồng ý cái gì?"
"Em biết rõ còn cố hỏi... đồng ý làm bạn gái của anh đó."
Khuyết Chu cười, trên tay bỗng nhiên dùng sức, khoảng cách vừa gần trong gang tấc của hai người bị đẩy ra, trên mặt Liêu Tâmhiện ra vẻ mặt mất mát.
Cô sửa sang lại mái tóc dài có chút lộn xộn của mình: "Theo đuổi con gái người ta phải cần một ít thời gian, nhất là cô gái xinh đẹp như em.
Liêu tổng, em không phải là cô bé cái gì cũng không biết như lúc còn ở dưới chân núi Tuyết nữa."
Lúc nói ra những lời này, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, Liêu Tâmlại không cảm thấy tức giận khi nghe cô nói, thậm chí còn cảm thấy may mắn, vì bọn họ đều thoát khỏi cái nơi ăn thịt người kia đi ra ngoài.
"Vậy không biết cô gái xinh đẹp này, em có thể cho anh xin phương thức liên lạc được không? Sau này anh sẽ chậm rãi theo đuổi em."
Khuyết Chu cười đưa danh thiếp đã sớm chuẩn bị sẵn cho anh: "Nếu anh đã nói như vậy, em đây miễn cưỡng đồng ý với anh, ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ?!"
Chờ hai người trở lại tiệc rượu một lần nữa thì tiệc rượu đã sắp kết thúc, Liêu Tâmcùng Khuyết Chu bận trước bận sau, cô đi tới đâu Liêu Tâmđi theo tới đó, giống như sợ làm mất Khuyết Chu vậy.
Cho đến khi Khuyết Chu làm xong công việc cuối cùng của tiệc rượu và lên xe về nhà, Liêu Tâmmới ngẩn người nhìn chiếc xe đã không nhìn thấy bóng dáng kia.
Giọng nói của Lin có chút mất mát, cô ấy đứng ở phía sau Liêu Tâm, thử mở miệng hỏi: "Ông chủ, có phải cô ấy là người mà anh vẫn luôn tìm kiếm không?"
Liêu Tâmgật đầu trên mặt đều là ý cười, Lin thường thấy rất nhiều kiểu cười ở trên khuôn mặt của Liêu Tâmví dụ như cười nhạo, cười lạnh, cười bất đắc dĩ.
Nhưng nụ cười đầy xuân phong đắc ý, vẻ mặt mất đi mà tìm lại được từ trước tới nay cô ấy đều chưa từng nhìn thấy qua.
"Tôi cứ tưởng rằng có thể cả đời này sẽ không tìm thấy cô ấy, không ngờ cô ấy lại xuất hiện.
Lin, cô có biết tôi vui vẻ đến thế nào không?"
"Tôi biết... tôi có thể nhìn ra được." Trong nháy mắt xác định được đáp án, Lin cảm thấy trong lòng mình tràn ngập vẻ khổ sở.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Liêu Tầm, Lin vẫn muốn nói ra những gì trong lòng mình.
Nếu không nói ra, có lẽ cả đời này đều sẽ khiến cô ấy tiếc nuối.
Cô ấy vừa mới mở miệng gọi Liêu Tâmlại, Liêu Tâmđã dành trước cô ấy một bước: "Tôi biết cô muốn nói cái gì, nhưng cô cũng biết rõ đáp án của tôi, cô là chiến hữu kề vai chiến đấu với tôi, chỉ như thế mà thôi."
Trong khoảnh khắc đó, Lin càng cảm thấy buồn hơn.
Cô ấy quay đầu vừa vặn có thể nhìn thấy bóng dáng phản chiếu của mình trong gương, cô ấy mặc váy ngắn màu đen có buộc thắt lưng, chân vừa dài vừa nhỏ, dáng người cũng coi như không tệ.
Người này thường xuyên mạnh miệng, vì thế nên cô học Liêu Tâmcười nhạo một tiếng: "Tôi muốn hỏi ông chủ anh có đói bụng không? Vừa rồi tôi cũng không ăn được mấy miếng, bây giờ muốn đi ăn khuya, muốn hỏi anh có muốn đi cùng không mà thôi."
"Không cần, vừa rồi tôi đã ăn no rồi, cô ăn ít một chút, nhìn bụng của cô đi kìa."
"22?" Không chút lưu tình từ chối lời thổ lộ của cô ấy thì thôi đi, đằng này còn đi soi mói bụng của cô?!
Lin hừ một tiếng: "Chỉ muốn ăn thôi, tôi muốn làm heo rồi."
Liêu Tâmnhìn cô ấy một cái, xem nhẹ một chút nước mắt trên khóe mắt của Lin.
Sao anh có thể không nhìn ra được tâm tư nho nhỏ đó của Lin được, nhưng không thích là không thích, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cũng không cần phải vì từ chối lời thổ lộ của cô ấy mà buộc người ta rời khỏi cương vị là thư ký của mình.
Có đôi lúc anh cùng mẹ xem phim truyền hình, anh không hiểu nổi Bá tổng trong phim truyền hình làm sao có thể nhìn không ra người phụ nữ nào thích mình, người nào là trà xanh.
Lin che giấu tốt như vậy nhưng anh cũng có thể nhận ra, thân là tổng giám đốc, ít nhất đối với tính cách của người bên cạnh mình sẽ có cảm giác chắc chắn nhất.
Cho nên mỗi lần Liêu Tâmđều ngồi trên sô pha, cực kỳ khinh thường nói: "Chắc chắn đầu óc của tổng giám đốc này có vấn đề."
Đương nhiên, cuối cùng đều sẽ bị mẹ anh mắng cho không dám nói tiếp nữa.
Mặc kệ hôm nay mình có gặp Khuyết Chu hay không, anh cũng không muốn nghe lời thổ lộ của Lin.
Chuyện này không công bằng với Lin, càng không trung thành với Khuyết Chu.
Từ "trung thành" có vẻ hơi lạ.
Nhưng vào buổi tối khi được cứu trên núi Tuyết, khi nhìn thấy Khuyết Chu xuất hiện dưới ánh trăng, phản ứng đầu tiên nảy ra trong đầu Liêu Tâmchính là trung thành.
Có trời mới biết vừa rồi khi nhìn thấy cô, anh đã vui vẻ như thế nào.
Sau khi về đến nhà, Liêu Tâmlập tức thêm số điện thoại mà Khuyết Chu cho mình vào điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn đến cho cô.
[Em học ở trường nào vậy?]
Bên kia rất nhanh đã trả lời.
[Ở Thủ đô, em vẫn luôn ở bên kia, khách sạn này là chỉ nhánh do ba em mở. Hôm nay ba em có chút bận nên em đến đây hỗ trợ.]
[Chú rất lợi hại, khi nào em về lại Thủ đô, có xe đưa đón không?]
[Liêu tổng muốn đến tiễn em sao?]
[Ừ.]
[Vậy ngày kia anh đến tìm em đi, lúc đó em không ở trường học, vừa đúng lúc chuẩn bị dọn đồ ra ngoài.]
Trong thời gian năm năm này, Khuyết Chu dùng một năm để học vượt cấp, lấy thành tích đứng đầu toàn thành phố thi đậu vào đại học Thủ đô.
Sau khi thi đậu thì học tài chính, năm ba năm tư thì Khuyết Chu lấy thân phận sinh viên ưu tú làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài hai năm, cho nên Liêu Tâmmới không tìm được cô.
Cô cũng mới trở về nước gần đây.
Mấy năm nay sức khỏe của bà nội và ba đều dần dần tốt lên, nhưng vì đi ra từ núi Tuyết nên ba Khuyết vẫn mang theo chút chất phác đơn giản, mà quán ăn sáng vốn dần mở rộng ra là có một tay Khuyết Chu thúc đẩy sau lưng.
Hai năm xuất ngoại, Khuyết Chu đã thuê một nhân viên quản lý giúp ba quản lý cửa hàng.
Ai biết vẫn xảy ra chuyện, bây giờ cô đang ngồi trên một chiếc ghế, trên bàn trước mặt đầy giấy tờ.
Ba Khuyết có chút áy náy ngồi bên cạnh con gái, đối diện là hai người đang ngồi đó, một người là nhân viên quản lý mà Khuyết Chu dùng tiền thuê, người còn lại là hàng xóm cũ đã từng trợ giúp ba Khuyết.
Hàng xóm cũ này là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, năm năm trước lúc bọn họ vừa mới chuyển đến thì chồng của người phụ nữ này vừa mới chết.
Nhìn dáng vẻ của nhân viên quản lý và người phụ nữ này, Khuyết Chu cười lạnh trong lòng.
Không biết hai người này đã thông đồng với nhau từ lúc nào, tự do yêu đương thì cô không quan tâm, nhưng dám đánh chủ ý lên đầu cô thì cô không thể nào không quan tâm được.