Ngay lập tức sẽ có kết quả của cuộc thi, tại sao anh lại đưa cô rời khỏi phòng thi vào thời gian này?
Nhưng giờ phút này, giọng nói của Khuyết Chu là chất xúc tác của Kỳ Hứa.
Cô càng nói anh lại càng không muốn khắc chế chính bản thân mình.
Hôm nay là cuối tuần, hai người đi qua mấy ngã rẽ cũng không thấy người nào trong tòa nhà giảng dạy.
Vừa rồi Kỳ Hứa nói muốn đi vệ sinh, nhưng bây giờ anh thấy cách đó không xa có một phòng tạp vụ ngay dưới cầu thang.
Rất rất nhỏ!
Nhưng đủ để hai người cùng nhau tiến vào.
Khuyết Chu cười khẽ: "Anh Kỳ, anh đưa em tới đây, là anh... Không thể khống chế nổi bản thân sao?"
Kỳ Hứa hít sâu một hơi, anh biết lá gan của Khuyết Chu luôn rất lớn.
Thế nhưng không nghĩ tới lá gan của cô lại lớn đến mức này.
Có phải cô không biết lời mình nói ra sẽ có hậu quả gì không?
Có lẽ cô biết, nhưng không thèm quan tâm.
Có lẽ, điều cô muốn là làm cho anh mất kiểm soát.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Kỳ Hứa phát hiện chỉ cần anh gặp chuyện gì liên quan đến Khuyết Chu, nhất định mình sẽ dễ dàng mất khống chế.
Anh không nhiều lời, đè Khuyết Chu trên vách tường phía dưới cầu thang.
Vách tường rất cứng rắn, Kỳ Hứa sợ cô đau nên đã lấy tay mình đệm ở phía sau tránh lưng cô đụng vào vách tường.
Anh không nói lời thừa thãi, cúi người hôn xuống.
Đề vật lý có khó đến đâu đều có cách giải, nhưng việc thích cô đối với Kỳ Hứa mà nói đều không có lời giải.
Anh không biết phải hôn môi như thế nào, chỉ đơn giản dán cánh môi của mình lên môi cô.
Trên cánh môi truyên đến ấm áp, chỉ như vậy thôi cũng đủ cho Kỳ Hứa chìm đắm vào khoảnh khắc này.
Tay kia của anh nắm lấy cằm Khuyết Chu, nhưng chỉ chốc lát sau, quyền chủ động lại thuộc về Khuyết Chu.
Hai tay cô túm lấy cổ áo Kỳ Hứa, kéo người anh xuống!
Sau đó bắt đầu công thành đoạt đất trong miệng anh.
Kỳ Hứa kinh ngạc mở to hai mắt, cảm giác kinh ngạc và tê dại cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt.
Sau đó anh dần dần nhắm hai mắt lại.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu.
Hôn đến khi hơi thở của Kỳ Hứa cũng trở nên nóng bỏng.
"Anh Kỳ, sắp công bố kết quả rồi, chúng ta còn có việc phải làm, anh có muốn trở vê không?" Giọng nói của Khuyết Chu nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Kỳ Hứa cảm thấy Khuyết Chu như một người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, làm xong chuyện là xách quần đi ngay.
Một lúc lâu sau, anh thở dài: "Được, chúng ta trở về thôi."
Khuyết Chu cười khẽ một tiếng: "Anh Kỳ, anh còn chưa cảm thấy thỏa mãn sao?!"
"Ừ." Kỳ Hứa không phản bác, thậm chí anh còn sờ cánh môi mình trước mặt Khuyết Chu.
Sau đó đôi tay thon dài kia lại vuốt ve cánh môi của cô.
Anh liếc nhìn Khuyết Chu: "Vẫn chưa thỏa mãn." Khuyết Chu hơi nhướng mày: "Anh Kỳ, sau này còn rất nhiều thời gian, bây giờ làm chuyện chính vẫn quan trọng hơn."
Kỳ Hứa cảm thấy mình giống như một vị hôn quân.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu hai câu thơ: Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.
(Khổ nỗi đêm xuân ngắn, mặt trời vội lên cao, từ nay chẳng thấy quân vương lên triều sớm nữa.
)
Cả hai trở lại địa điểm thi.
Lúc kết quả được công bố là lúc hai người sánh vai xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Khuyết Chu và Kỳ Hứa.
"Sao lại nhìn chúng tớ như vậy? Có chuyện gì sao? Hai chúng tớ lại đứng đầu bảng xếp hạng à?"
Vừa dứt lời, Khuyết Chu đã thấy đồng đội của mình điên cuồng gật đầu một đám kích động, hận không thể mở tiệc ăn mừng ngay bây giờ.
Ban giám khảo từ trên bục giảng đi xuống, vẻ mặt cũng cực kỳ kích động.
"Chúc mừng hai người các em đã đứng đầu bảng xếp hạng trong cuộc thi lần này."
Tình huống hai người đều giành hạng nhất không phải là hiếm gặp.
Nhưng lần này Khuyết Chu còn giải được đề trên bản đen nên có thể tính là điểm phụ của Khuyết Chu, vị trí thứ nhất dành cho Khuyết Chu là hoàn toàn xứng đáng!
So với sự kích động của đồng đội, Khuyết Chu có vẻ không mấy ngạc nhiên.
Giống như ngay từ đầu cô đã chắc chắn rằng mình có thể lấy được hạng nhất trong tay, loại tự tin này đều ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở đây.
Hiệu trưởng trường đại học Thủ đô cũng không thể chờ được nữa.
Mà thứ Khuyết Chu chờ cũng chính là cơ hội này.
Hiệu trưởng Đại học Thủ đô hỏi cô có hứng thú tham gia trại hè của đại học Thủ đô trong kỳ nghỉ hè năm nay không? Lúc đó cũng sẽ có một kỳ thi, chỉ cần đủ điều kiện có thể lập tức vào học.
Khuyết Chu gật đầu đồng ý.
Cô lặng lẽ nhìn hiệu trưởng, sau đó nói: "Em có một lời thỉnh cầu không biết có nên nói ra không!"
Hiệu trưởng giơ tay lên ngăn cô lại: "Tôi biết em muốn nói gì, việc em muốn làm không phải là chuyện nhỏ.
Tôi muốn nói với em rằng em rất dũng cảm, còn làm rất tốt, tôi có thể giúp em.
Tôi cũng vừa đưa phương thức liên lạc của mình cho giáo viên trường em, dù gì ở đây cũng tương đối nhiều người, đợi sau khi chúng ta nói chuyện qua video rồi tính tiếp, các em cũng nhớ phải tự bảo vệ bản thân thật tốt đấy."
Dù gì chuyện này còn liên quan đến rất nhiều người.
Hiệu trưởng có mối lo lắng riêng của mình là điều rất bình thường, muốn kéo một quan chức nhà nước xuống ngựa là một điều không đơn giản.
Khuyết Chu không ngờ thái độ của hiệu trưởng lại dứt khoát như vậy.
Cô sững sờ, sau đó chân thành nói: "Cảm ơn hiệu trưởng."
"Không cần cảm ơn, sau này em cống hiến cho tổ quốc, ông ta cũng không thể nào bằng em được, tôi đây là vì dân trừ hại, tôi phải cảm ơn em mới đúng."
Lần thi đấu này, ngoại trừ Khuyết Chu và Kỳ Hứa lấy được thứ hạng tốt ra, bốn thành viên còn lại cũng đều nằm trong top 10, có thể tham gia cuộc thi cấp quốc gia.
Đây là chuyện mà gần mười năm nay mới xuất hiện.
Lần duy nhất cả trường đều lọt vào top 10.
Bốn trường còn lại được cũng được phân vào các trường đại học khác nhau.
Lần này có thể nói là Nhất Trung toàn thắng.
Mọi người đều hú hét chúc mừng khi ngồi lên trên xe buýt.
"Chu thần, lần này đều nhờ cậu và Kỳ Thần, nếu không có hai người, chúng ta nhất định không thể trâu bò như vậy!"
Lông mày thầy Chu nhếch lên: "Sao thế, chẳng lẽ không phải là thầy dẫn dắt các em à?” Thành viên trong đội cười he he hai tiếng: "Không phải nói thây dẫn dắt chúng em không tốt, nhưng mà thầy thử hỏi lương tâm của thầy xem, thầy có thể làm tốt như vậy không?"
Thầy Chu hừ một tiếng, khóe miệng lại sắp nhếch lên trời rồi.
"Két! ——" Xe buýt bỗng nhiên phanh gấp.
Lốp xe ma sát trên mặt đất, tạo ra một âm thanh rất lớn.
Thầy Chu ngừng cười, ngẩng đầu hùng hùng hổ hổ nói: "Anh lái xe kiểu gì vậy, trên xe đều là học sinh đấy!!"
"Thầy Chu, hình như tình huống có chút không thích hợp." Giọng nói của tài xế nghe có vẻ hơi bất thường.
"Sao lại không thích hợp?" Thầy Chu cau mày, sau đó đứng lên.
Vừa mới đứng lên, thầy ấy đã thấy xe buýt đã bị mấy chiếc xe khác bao vây.
Cùng lúc đó, tài xế sợ hãi mở miệng nói: "Thầy, hình như những chiếc xe này cố ý làm như vậy, thầy có biết những người ngồi trong xe đó là ai không?"
Thầy Chu dừng bước, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.
Thầy ấy quay đầu nhìn Khuyết Chu.
"Là Thương Đức Tuyên." Hai người đồng thanh mở miệng nói.
Khuyết Chu hít sâu một hơi, ngăn chặn sự phẫn nộ trong lòng mình: "Chú ơi, bây giờ chú lái xe đến vùng ngoại ô, nơi có ít người ấy, sau đó tìm một chỗ dừng xe lại giúp cháu."