Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện ra nước ngoài là Liêu Tâm sắp xếp, vốn Liêu Tâm muốn đưa Khuyết Phong đến một quốc gia nhỏ, nhưng Khuyết Chu cảm thấy không cần thiết.

Dù sao loại người như Khuyết Phong đều có tính khí cao ngạo tự cho mình rất ghê gớm, vậy để cho anh ta đi đến nơi phồn hoa nhất, xa hoa trụy lạc nhất, như vậy mới có thể để cho anh ta thấy rõ rốt cuộc mình được mấy phân mấy lượng.

Sau khi Khuyết Phong rời đi, vị đại sư kia cũng bị Liêu Tâm lấy tội danh lừa gạt đưa vào tù.

Ba Khuyết thoáng cái như già hơn mười tuổi, mỗi ngày ông đều giam mình trong nhà bếp của quán rượu nghiên cứu thêm công thức ăn uống, còn giao hết tài sản của mình cho Khuyết Chu.

Khuyết Chu bề bộn nhiều việc, sau khi thi tiến sĩ và thạc sĩ xong thì lại càng bận rộn hơn.

Thật ra trong lòng ông vẫn luôn có một vướng mắc, mặc dù Khuyết Phong rời đi, nhưng biến hóa lớn như vậy của con gái, người làm ba như ông sao lại có thể không biết được.

Nhưng Khuyết Chu thật sự không phải là người hiểu cách giải thích với người khác, nếu cô biết cách giải thích, vậy cũng sẽ không bị phong ấn ở Vô Gian Địa Ngục nhiều năm như vậy.

Vẫn là Liêu Tâm nhìn ra quan hệ giữa Khuyết Chu và ba Khuyết trở nên xấu hổ hơn, anh tìm được ba Khuyết sau phòng bếp của quán rượu.

Hai người đứng trong phòng tạp vật phía sau quán rượu, qua năm năm rồi mà ba Khuyết vẫn có dáng vẻ hiền hậu chất phác như cũ, giống như lúc mà Liêu Tâm vừa mới đến núi Tuyết, ba anh đi tìm kiếm sự giúp đỡ của người trong thôn, nhưng chỉ có một mình ba Khuyết nguyện ý giúp đỡ gia đình anh.

Lúc ấy anh đã cảm thấy chú này thật sự rất tốt, nhưng bây giờ đây, vẻ mặt chất phác của ông còn có nhiều hơn một chút ưu phiền so với lúc còn ở trên núi Tuyết.

"Tiểu Tầm, chú biết hôm nay con tới đây để làm gì.

Con là một người rất tốt, Tiểu Chu cũng rất tốt, hai người các con yêu đương thì chú cũng sẽ không ngăn cản nên con yên tâm đi."

"Chú, không phải con đến đây để nói chuyện này với chú, con chỉ đến kể cho chú nghe một số chuyện mà Tiểu Chu đã từng giúp con."

Anh im lặng kể Khuyết Chu giúp mình như thế nào, một mình hái thuốc trong núi Tuyết rồi đi lên thị trấn bán ra sao, sau đó lại bị đám thôn dân âm dương quái khí trói lại như thế nào.

Liêu Tâm nói càng bình tĩnh, sắc mặt ba Khuyết lại càng tái nhợt.

Cho tới bây giờ ông vẫn không biết hóa ra con gái của mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí lúc còn ở trong thôn, ông vẫn cho rằng sau khi con gái của mình lên làm Thần Nữ, những thôn dân kia đều sẽ đối xử với cô rất tốt.

Từ trước cho đến nay ông chưa từng nghĩ tới Khuyết Chu bị nhốt lại, bị mắng, bị Lữ Văn Tùng theo dõi.

"Chú, Lữ Văn Tùng bao nhiêu tuổi chú cũng biết, Tiểu Chu không nói cho chú là vì em ấy sợ chú và bà nội lo lắng, nếu em ấy thật sự là yêu tình, vậy tại sao ngay từ đầu không giết hết những người đó đi, vì sao phải đợi đến trận tuyết lở ngày hôm đó?"

Ba Khuyết nói không nên lời, bởi vì ông phát hiện ra, dường như ông chưa từng quan tâm đến con gái của mình.

Nhất là sau khi tới thủ đô, Khuyết Chu thật làm cho người khác bớt lo, chỗ thuê phòng, nơi mở quán ăn sáng, toàn bộ đều do một tay Khuyết Chu lo liệu.

Thậm chí có đôi khi ông cũng quên luôn Khuyết Chu chỉ là một cô gái nhỏ, quên mất lúc đó cô mới chỉ mười tám tuổi.

Lúc mở quán ăn sáng thì hơn bốn giờ sáng cô đã rời giường phụ giúp chuyện trong quán, hơn nữa cô còn đi học nhưng chưa từng bao giờ mở miệng than vãn lời nào, đi học cũng tự mình đi tự mình về, trong việc học tập thì ông gần như không giúp được gì, cũng gần như không hỏi qua việc học tập của con gái.

Tay của ông run rẩy, muốn lấy điếu thuốc trong túi ra nhưng lại bị Liêu Tâm ngăn cản: "Chú nên hút thuốc ít đi thì hơn, như vậy không tốt cho sức khỏe, Tiểu Chu hy vọng chú và bà nội có thể sống lâu trăm tuổi."

Trong nháy mắt này, hốc mắt của ba Khuyết đã đỏ lên, trong giọng nói của Liêu Tâm, cuối cùng ông mới bắt đầu nghĩ lại những chuyện sai lầm mà mình đã làm trước kia.

Liêu Tâm tiếp tục nói: "Nhìn thoáng qua thì Tiểu Chu là một người rất mạnh mẽ, nhưng thật ra trong lòng em ấy rất yếu đuối, nếu người em ấy quan tâm không quan tâm đến em ấy, bên ngoài em ấy sẽ không biểu hiện ra điều gì, nhưng có thể một mình tìm một nơi tiêu hóa chút khó chịu này.

Chú, chú là một người rất lương thiện nhưng có đôi khi lương thiện cũng phải cần đặt đúng chỗ, có lẽ chú sẽ cảm thấy khó chịu khi người như tuổi của cháu lại đứng đây lên mặt dạy đời chú, nhưng cháu cũng là người đã làm ăn được vài năm, cũng có thể nhận ra nhân cách của ai đáng ghê tởm hơn ai, con tin tưởng những thôn dân ở núi Tuyết đã cho chú đáp án rõ ràng nhất."

"Chú, hai ngày nữa con sẽ dẫn Tiểu Chu đi ra ngoài chơi vài ngày không về nhà, nên con đến đây để nói với chú một tiếng."

Ba Khuyết gật đầu khuôn mặt giờ đây đã có chút trắng bệch.

Tiểu Chu chịu nhiều khổ, thật vất vả mới mang theo bọn họ rời khỏi núi Tuyết đi đến Thủ đô, sau một năm sau lại thi đậu vào trường đại học Thủ đô danh tiếng, ông cũng còn vì con gái của mình mà kiêu ngạo, nhưng khi nghe Khuyết Phong nói, suýt chút nữa ông đã tặng cổ phần của mình cho người khác, trơ mắt nhìn Tiểu Chu thất vọng rồi lại thất vọng nhiều hơn.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên báo có tin nhắn mới, ông mở ra xem, phát hiện khách hàng cũ của mình muốn mượn ông một ít tiền.

Mấy năm nay ông cũng cho người khác mượn không ít tiền, luôn cảm thấy lúc người nào khó khăn có thể giúp được thì giúp, nhưng số tiền mà ông lấy lại được chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đối phương còn mượn năm vạn chưa trả, bây giờ lại hỏi mượn ông thêm ba vạn.

Lần đầu tiên ba Khuyết cố lấy hết dũng khí, viết xuống ba chữ "không cho mượn.

Lúc gửi tin nhắn đi, trong lòng ông hiện lên một loại cảm giác được giải thoát.

Đúng như Liêu Tâm vừa nói, ông lớn già đầu sắp xuống lỗ rồi mà còn không hiểu biết nhiều bằng một đứa trẻ.

Trên thế giới này nào có nhiều người có thể đối xử tốt với người khác vô điều kiện được chứ? Những thôn dân núi Tuyết kia, còn có người khi ông tới thủ đô mới gặp được, rất nhiều rất nhiều người đều lợi dụng ông, còn ông thì cảm thấy chỉ cần mình sống không thẹn với lương tâm là được, nhưng không nghĩ tới, ông lại làm tổn thương đến Tiểu Chu, người mà đáng lẽ ra mình nên bảo vệ nhiều nhất...

***

Tập đoàn Liêu thị...

Khuyết Chu đứng ở quầy lễ tân, ánh mắt của chị lễ tân đều như đang phát sáng, khi Khuyết Chu nói muốn tìm Liêu Tâm, ánh mắt cô ấy càng sáng hơn.

"Ngài chờ một chút, tổng giám đốc đang họp, hay là ngài trực tiếp đi lên thang máy đến phòng của tổng giám đốc luôn đi."

Khuyết Chu cười: "Tôi còn tưởng rằng chị sẽ nói xin chờ một chút nữa chứ!"

Chị gái lễ tân cười hì hì: "Nếu là trước kia, có thể tôi sẽ bảo ngài đứng ở đây chờ một chút, nhưng hôm nay tổng giám đốc đã nói ở trước mặt của tất cả mọi người, nếu tiểu thư Khuyết Chu tới tìm ngài ấy thì bảo ngài trực tiếp đi thang máy tổng giám đốc đến văn phòng tìm ngài ấy là được."

Vốn Liêu Tâm không tạo hội nhóm gì cho nhân viên trong công ty, có việc gì cần thông báo thì anh sẽ bảo Lin thay mặt anh đến thông báo với nhân viên.

Trước kia mọi người còn tưởng rằng tổng giám đốc yêu đương với thư ký Lin, không ít người còn bênh vực kẻ yếu cho Lin, dù sao người cắn CP tổng giám đốc và thư ký Lin cũng không ít, lễ tân cũng coi như một trong số đó.

Nhưng bây giờ khi vừa mới nhìn thấy Khuyết Chu, cô ấy chỉ có thể nói một câu: Tổng giám đốc đúng là người tinh mắt.

Lúc mới vừa đi tới, Khuyết Chu mặc váy trắng, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh giống như là trân châu đen, nhìn với khoảng cách gần thì làn da của cô cực kỳ căng mịn, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng như bị câu mất hồn phách, trên người của cô lại mang theo khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách.

Nhưng những thứ phức tạp này lại như dung hợp lại trên người cô, làm cô trở nên quyến rũ hơn.

Đi vào thang máy tổng giám đốc, Khuyết Chu còn chưa kịp ấn số thang máy thì cửa thang máy đã đóng lại.

Ngay sau đó, thang máy bắt đầu chậm rãi di chuyển, trên màn hình nhỏ của thang máy nhấp nháy hai lần, rồi khuôn mặt của Liêu Tâm nhanh chóng xuất hiện.

"Tiểu Chu, anh có vài lời muốn nói với em."

Trái tim đang cảnh giác kịch liệt lập tức buông lỏng xuống, hạt vừng nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nó cứ tưởng đã có sự cố gì xảy ra, ai ngờ đây là màn thổ lộ của nam chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK