Bởi vì một khi cô trở thành một người bên trong số đó, sẽ trở thành bất lợi đối với những bên còn lại.
Có một đoạn thời gian, Khuyết Chu bị rất nhiều người đuổi giết, cô không ngừng chạy trốn, thật vất vả cô mới có đồng bọn, nhưng những người đó lại dân dần cách xa cô.
Trong lòng Khuyết Chu rất rõ ràng, mình không thể làm liên lụy đến đồng bọn của mình, duy chỉ có hắn, cô đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Khi đó hắn nấu cơm, may vá quần áo cho cô, Khuyết Chu luôn cười hắn, nói hắn giống như một cô vợ nhỏ chứ nào có người đàn ông nào lại làm mấy chuyện này.
Nhưng hắn luôn cười khẽ, sau đó nói: "Bởi vì ta thích người."
Lúc trước Khuyết Chu vẫn cảm thấy chữ thích này thì cũng chỉ là một chữ mà thôi, có đôi khi chuyện nói ra khỏi miệng không mấy đáng kể, người có thể nói dối, thần cũng có thể nói dối.
Nhưng sau khi bọn họ xác định tâm ý của nhau, chữ "thích kia vĩnh viễn không thể nói dối.
Sau khi Khuyết Chu nói thích mình, nước mắt Nhan Trạch đã từ trong hốc mắt rơi xuống.
Hạt vừng nhỏ xem như hiểu được vì sao anh hùng luôn thích cứu mỹ nhân.
Dưới ánh trăng này, khuôn mặt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh và Khuyết Chu khi nhìn nhau cực kỳ giống như một đóa hồng đỏ và một đóa hồng trắng.
Anh không khóc to tiếng, chỉ đỏ mắt, tiếng khóc mang theo rầu rĩ nói: "Bọn họ nói, số tiền kia không thể nói cho em bằng miệng mà phải đi tìm luật sư để công chứng, anh để lại một ít tiền làm hậu sự cho sư phụ, còn lại đều cho em, được không?" "Ai dạy anh những thứ này, ngoan, đừng khóc."
Nhan Trạch lau mặt, sau đó cầm lấy tay Khuyết Chu, cọ cọ hai má vào lòng bàn tay ấm áp của cô: "Đội trưởng nói, anh ấy nói đàn ông một khi đã yêu ai thì cho người đó tất cả số tiên mà mình có, anh muốn đưa tất cả tiền của mình cho em."
Thật ra anh vẫn không hiểu tình yêu là gì, nhưng vào một giây vừa rồi kia, anh cảm giác mình sinh ra một loại liên hệ mật thiết với Khuyết Chu, lúc Đỗ Phong dùng dây leo quấn quanh người anh lại, anh như trở lại lúc mà bọn họ mới gặp nhau.
Nhan Trạch xác định, anh và Khuyết Chu đều có thể vì nhau mà chết.
Cái loại ràng buộc không tiếng động này khiến Nhan Trạch cảm thấy vào giờ phút này, linh hôn của mình trở nên toàn vẹn hơn, tựa như ánh trăng treo trên đỉnh đầu kia.
Khuyết Chu hôn lên gò má của anh, lau đi một giọt nước mắt măằn mặn: "Sau này anh không cần lo lắng mình sẽ biến thành ma lúc hai mươi tuổi."
"Tỷ tỷ, ngay cả cái này em cũng biết."
"Đương nhiên rồi, em rất lợi hại đó."
Nhan Trạch cúi đầu: "Lúc trước em hỏi anh có biết thân phận thật của anh không? Nhưng lúc đó anh đã lừa em, thật xin lỗi."
Khuyết Chu tựa đầu vào vai anh: "Không sao, anh chỉ là một anh chàng nhỏ tuổi, lúc ấy hẳn là sợ em ném anh ra khỏi nhà hoặc là giết chết nên mới vậy."
Nhan Trạch ừ một tiếng, vết thương trên người anh hồi phục rất nhanh, từ trước sư phụ anh đã nói với anh về thân phận thật của mình.
Khi còn bé, anh vẫn vì thân phận của mình mà cảm thấy phiền não, cảm thấy mình là một quái vật, nhưng may mà đồng bọn của anh đều là một ít tinh linh trong núi, chưa từng gặp phải chuyện gì không tốt, nhưng tinh linh đó cũng thiếu khuyết tình thương của cha mẹ như anh, sư phụ cũng nghiêm khắc dạy dỗ anh thật tốt.
"Tỷ tỷ, chúng ta có thể kết hôn rồi đúng không? Anh muốn ngày mai về núi, làm xong chuyện của sư phụ rồi sẽ kết hôn với em." Giọng điệu của anh có chút gấp gáp.
Khuyết Chu cười: "Cho dù anh có gấp đến mấy thì bây giờ vẫn chưa được nha." "Hả?" Nhan Trạch dừng bước, quay đầu nhìn Khuyết Chu, anh cau mày, uất ức nói: "Vừa rồi rõ ràng em đã đồng ý với anh rồi mà?! Sao bây giờ lại đổi ý?"
"Em không lừa anh, nhưng Tiểu Nhan Trạch, bọn họ hẳn là không nói với anh, bây giờ anh mới mười chín tuổi chưa tới hai mươi, độ tuổi được kết hôn ở giới phàm tục là nam phải đủ 22 tuổi, tỷ tỷ đây thì đã đủ tuổi kết hôn rồi, nhưng mà anh thì... không được."
Nhan Trạch nghẹn ngào, vẻ mặt anh có chút dại ra.
Vẻ mặt viết lên một câu: Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Khuyết Chu cười ra tiếng: "Tiểu Nhan Trạch phải cố gắng lên nha, ba năm sau chúng ta kết hôn cũng không muộn."
Lần đầu tiên Nhan Trạch cảm thấy thời gian ba năm này tại sao lại dài như vậy.
***
Tập đoàn Đan Phong rơi đài chỉ trong một đêm.
Phía chính phủ đã tuyên bố rằng Đỗ Phong đã bị bắt với tất cả nhân dân cả nước, vì để cho nhân dân tin là Đỗ Phong bị bắt, bọn họ đã tìm một người có chiều cao và dáng người gần giống như Đỗ Phong, ngụy trang thành ông ta bị người bên chính phủ áp giải lên xe đi đến viện kiểm sát tối cao.
Những yêu tinh dưới trướng của Đỗ Phong sát sinh quá nặng nên được phán tử hình hoặc bị tước đoạt toàn bộ tu vi, bắt đầu tu luyện ở bộ phận đặc thù, về sau khi thành hình sẽ vì nhân dân phục vụ suốt cuộc đời.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Nhan Trạch mới đưa Khuyết Chu trở về núi.
Anh im lặng hỏa táng thi thể của sư phụ, ban đầu người trong cục đề nghị tổ chức tang lễ cho sư phụ Nhan Trạch, nhưng Nhan Trạch từ chối, sư phụ thích yên tĩnh, nhất định sẽ không thích tang lễ của mình còn có rất nhiều đến làm ồn.
Khi thân thể sư phụ tan chảy trong lửa, dường như Nhan Trạch nhìn thấy linh hồn sư phụ ngưng tụ trong ánh lửa thành hình dạng lúc còn sống.
"Tiểu Chu, về sau anh thật sự không có nhà nữa rồi." "Không nên nói bừa, anh còn có em mà."
"Ừ.
Chỉ có em thôi." Giọng Nhan Trạch có chút buồn bực.
Gió trong núi thổi ngọn lửa, khói được gió cuốn bay lên mây, những đám mây cách đỉnh núi rất gần, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Mặt trời lặn xuống ngọn cây, những tia nắng còn sót lại bị che khuất trong bóng dáng hai người khi bọn họ dựa sát vào nhau.
Lửa lớn từ từ cháy cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới dần tắt.
Toàn bộ cơ thể sư phụ đã biến thành tro tàn.
Hốt toàn bộ tro tàn vào trong bình sứ, bên trong không chỉ có dấu vết và linh hồn từng tồn tại của một người, mà còn để những người còn sống tưởng niệm, tuy nhỏ nhưng cực kỳ nặng nề.
Bọn họ đứng dưới ánh hoàng hôn ấm áp màu da cam, chôn bình nhỏ ở bên cạnh cây cối trong sân, ngủ một đêm cuối cùng trong căn nhà nhỏ này, ngày hôm sau bọn họ liên xuống núi.
Khuyết Chu còn muốn tiếp tục hoàn thành việc học, mà Nhan Trạch một lòng muốn cố gắng kiếm tiền.
Anh rất thông minh, ngay từ đầu không biết chơi game, sau một thời gian đã chơi game cực kỳ thuận buồm xuôi gió.
Có người của Triệu gia đề cử, danh hiệu thây xem phong thủy của Nhan Trạch lập tức lan truyền trong giới xã hội thượng lưu, không ít công ty lớn hoặc thế gia nhà giàu đều mời anh đến đó xem phong thủy.
Mà Khuyết Chu cũng vì chuyện của Đỗ Phong nên trở thành người nổi tiếng của cả học viện mỹ thuật.
Bởi vì trưởng quan cao nhất của chính phủ công khai mua tranh của cô, nên sau khi trở lại trường học, hiệu trưởng trường đã đích thân tự mình đến tiếp đón Khuyết Chu.
Vui vẻ nhất chính là thầy hướng dẫn và bạn học của thầy hướng dẫn, vì bọn họ có chút quan hệ với Khuyết Chu, nên sau khi được phỏng vấn, danh tiếng cũng lên như diều gặp gió, tranh cũng dễ dàng bán ra ngoài hơn.
Khoảng thời gian vừa trở về trường học, Khuyết Chu không phải được mời ăn cơm thì cũng là trên đường gặp được rồi mời đi ăn cơm.
Bọn họ không biết Khuyết Chu đã trải qua chuyện gì, càng không biết tin tức viết về phía Đông thành phố là giả.
Trên thế giới này thật sự có yêu quái.
Nhưng bọn họ cũng không cần biết.
Cũng giống như hàng ngàn hàng vạn người làm nhiệm vụ nằm vùng hoặc là cảnh sát chống ma túy, chiến sĩ biên phòng, bộ phận đặc biệt của bọn họ vẫn âm thầm ở trong bóng tối làm anh hùng bảo vệ nhân dân.