Nó nhìn Tê Thư Nhã còn đang cố gắng giả vờ, cho dù tỷ tỷ tạo ra một quỷ hồn giao dịch lợi ích cùng với cô ta, nhưng cô ta vẫn không ngả bài với Hình Vấn.
Khuyết Chu ừ một tiếng, mặc cho đám người kia đang lật tung căn phòng lên tìm kiếm đồ vật, cô vẫn ngồi ở ngoài sân phơi nắng uống trà đọc sách.
Quay đầu nhìn vê phía căn phòng, giọng Khuyết Chu cực kỳ chắc chắn nói: "Nhất định có thể, không nên coi thường một người phụ nữ từng bị thương tổn, trước kia ta từng gặp qua một người, nàng cũng là một mỹ nhân vang danh khắp Kinh Thành, là loại chỉ bán nghệ không bán thân, dựa vào vũ nghệ, tư sắc, ca hát của mình mà được rất nhiều người theo đuổi, nhưng nàng lại thích một thư sinh nghèo."
Hạt vừng nhỏ: "Hả? Đầu óc bị lừa đá rồi à?"
"Bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội, sau đó thư sinh nghèo kia câm tiên bán thân của nàng bỏ đi, mỹ nhân kia cũng tuổi già sắc suy."
"Ta luôn cảm thấy tình tiết này giống như đã từng gặp ở đâu đó." Hạt vừng nhỏ lẩm bẩm: "Có phải mỹ nhân này hóa thành lệ quỷ, sau đó trở về đòi mạng phải không?"
Khuyết Chu lắc đầu: "Nàng đi theo ta, trở thành một nữ tướng quân, bởi vì tập võ nên có dáng người và căn cốt đều rất tốt, chịu được khổ, hơn nữa không có người nhà, lúc chinh chiến đều liều sống liêu chết, sau đó nàng lại gặp được thư sinh nghèo kia, thư sinh nghèo cầm tiền của nàng thi lấy công danh, thành thân với con gái đại phu Ngự Sử, đại phu Ngự Sử ăn hối lộ làm trái pháp luật, thư sinh kia cũng như vậy, lúc đưa xuống đại lao cũng chính là nàng áp giải người đi."
"Oal!" Tròng mắt của hạt vừng nhỏ đều sáng lên: "Tỷ tỷ này thật lợi hại!! Thật sảng khoái!!"
"Cho nên ta mới nói không nên coi thường oán hận của một người phụ nữ, nhất là Tề Thư Nhã còn là một người trọng sinh sống lại.
Sở dĩ Khuyết Chu giả làm hầu gái là vì có thể quan sát những người này tốt hơn.
Tuy rằng Tề Thư Nhã vẫn duy trì một khoảng cách với Hình Vấn, nhưng nếu trong lòng hận một người, dù có chết cũng không muốn chết chung với người đó, rất hiển nhiên trước đó Tề Thư Nhã không nghĩ như vậy.
Cô ta vẫn cảm thấy rối rắm với Hình Vấn.
Vì thế Khuyết Chu để cho hai người bọn họ ở trong sân tạo thêm chút tình cảm, để cho Tê Thư Nhã cảm thấy thật ra Hình Vấn vẫn rất tốt, khi ngăn cách trong lòng cô ta được buông xuống một chút, lại cho cô ta một kích trí mạng.
Như vậy, tất cả thù hận của Tê Thư Nhã mới có thể được phóng to đến mức tối đa.
Ngay khi hết giờ.
Trừ Tề Thư Nhã ra, những người khác đều không tìm được thứ cần tìm.
Cứ như vậy liên tiếp ba ngày trôi qua, mỗi một lần tìm kiếm ở một căn phòng, bọn họ đều gặp phải một ít quỷ hồn, tinh thần mấy người chơi đã bắt đầu sụp đổ, nhất là Hình Vấn.
Sau khi Hình Vấn gặp được Tố Tố, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, làm sao nếm qua được loại thiệt thòi này?
Mà trong vòng ba ngày, Tề Thư Nhã lại tìm được hai món đồ, còn thiếu món đồ nữa là Tề Thư Nhã có thể rời khỏi nơi này.
Tề Thư Nhã từng bị anh ta cảm thấy là bình hoa, bây giờ lại lợi hại hơn mình, điều này làm cho Hình Vấn căn bản khó có thể tiếp nhận.
Anh ta và Tố Tố cũng xảy ra tranh cãi.
"Không phải em nói mình có thể biết những thứ đó ở đâu sao?!" Hình Vấn cố gắng áp chế tức giận trong lòng.
Tố Tố có chút uất ức: "Tôi cũng chỉ là một thần hồn, nơi này lại có một lực lượng khác quấy nhiễu, cho tôi thêm chút thời gian..."
"Tề Thư Nhã đều tìm được đồ vật rất nhanh, nhưng tại sao em lại không thể tìm thấy? Nếu cô ta đi ra ngoài trước chúng ta, còn chúng ta lại bị vây ở nơi này, vậy làm sao em có thể chiếm lấy thân thể của cô ta được?"
Giọng điệu đáng thương của Tố Tố làm cho sự tức giận của Hình Vấn giảm đi: "Anh cũng chỉ đang sốt ruột muốn nhanh chóng tìm cách chiếm lấy thân thể cho em mà thôi, như vậy sau khi chúng ta trở về thế giới hiện thực sẽ có thể cùng nhau sinh hoạt chung, cho em một thân phận, hộ khẩu gì gì đó anh cũng đã chuẩn bị xong cho em, chẳng lẽ em không muốn ở cùng một chỗ với anh sao?"
Tố Tố: "Đương nhiên là muốn... A Vấn, tôi còn cách khác, nhưng cách này hơi mạo hiểm."
Hình Vấn không quan tâm có mạo hiểm hay không, hai mắt của anh ta sáng lên: "Cách gì? Em nói đi."
"Tôi là một thần hồn, có rất nhiều thuật pháp tôi không có cách nào sử dụng được, nhưng tôi có thể mượn thân thể của anh, tôi ở trong thân thể của anh, nói không chừng có thể tìm được đồ vật mà mình muốn tìm."
Lúc mới quen biết, Hình Vấn gặp phải phiền toái đều là Tố Tố tiến vào thân thể Hình Vấn để giải quyết, sau đó Hình Vấn học được một chút thuật pháp, mới dần dần tự mình giải quyết vấn đề.
Thời gian quá lâu không bị Tố Tế nhập vào người, Hình Vấn đã quên mất chuyện này.
Anh ta lập tức hưng phấn: "Vậy ngày mai Tố Tố làm đi."
"Tôi lo lắng sợ sẽ bị Nhã Nhã nhìn ra được."
"Không có khả năng!" Hình Vấn phất phất tay: "Tê Thư Nhã rất ngu xuẩn, tuy rằng lần này cô ta là người tìm được hai đồ vật trước, nhưng chắc là do cô ta may mắn thôi.
Với dáng vẻ kia của cô ta, không có khả năng phát hiện ra sự khác thường của anh, em yên tâm đi."
Tố Tố vẫn có chút lo lắng: "Nhưng..."
"Có phải em muốn đổi ý rồi không?!" Giọng điệu của Hình Vấn tăng lên vài phần.
Tố Tố vội lắc đầu: "Không hối hận, ngày mai tôi sẽ làm, anh yên tâm đi."
Nhưng mà Hình Vấn không nghĩ tới, lúc hai người nói chuyện với nhau, Tề Thư Nhã đã nghe được hết những gì hai người vừa nói.
Buổi sáng ngày thứ bảy, sau khi mọi người ăn cơm xong, trò chơi lại bắt đầu một lần nữa.
So với ngày đầu tiên mới bắt đầu trò chơi, trong lòng mọi người mang theo hy vọng và hưng phấn, ngoại trừ Tề Thư Nhã và Cố Viễn Thư ra, người chơi số 7, số 9 cùng với Hình Vấn đã không còn dáng vẻ phấn chấn như ban đầu nữa.
"Phu nhân Hoa Hồng nhấp một ngụm trà, vừa mới nói trò chơi bắt đầu xong, người chơi số 9 như nổi điên, bỗng nhiên sử dụng kỹ năng của mình quăng về phía phu nhân Hoa Hồng.
Tinh thần căng thẳng trong một thời gian dài đã làm cho anh ta sụp đổ.
Kết quả có thể tưởng tượng được, khi người chơi số 9 còn chưa chạm vào phu nhân Hoa Hồng, quản gia cũng đã dùng tay đặt lên trên cần cổ của anh ta, bàn tay hơi dùng sức một cái, cái cổ cũng đã bị vặn gãy.
Người chơi số 9 bị tùy ý ném ra khu đất trống bên cạnh như ném một miếng giẻ rách.
Giọng nói của "phu nhân Hoa Hồng" trở nên hưng phấn hơn: "Tôi vẫn luôn chờ đợi các người phản kháng, không nghĩ tới thật sự có một người dám phản kháng.
Đáng tiếc, thực lực quá yếu, các người còn ai muốn phản kháng tôi không? Nếu như bốn người các người cùng lên thì tôi cũng không ngại."
Không ai lên tiếng nói gì cả.
Sau khi bữa sáng kết thúc, Tê Thư Nhã tìm tới Khuyết Chu.
Cô ta đi thẳng vào vấn đề: "Cô mới là phu nhân Hoa Hồng, đúng không?"
Hạt vừng nhỏ kinh ngạc nói một câu "mẹ nó ở trong không gian của hệ thống: "Tỷ tỷ, sao cô ta lại nhìn ra được vậy?"
Khuyết Chu cười khẽ, trên tay còn bưng một cái chén: "Tiểu thư, tôi không hiểu cô đang muốn nói gì?"
Nhìn khuôn mặt và dáng người tinh xảo giống như một con búp bê của Khuyết Chu, Tê Thư Nhã càng chắc chắn: "Cô chính là phu nhân Hoa Hồng, ngày hôm qua tôi nhìn thấy giày và quần áo trong phòng cô đều không phải kích cỡ của cô, hơn nữa mỗi lần phu nhân Hoa Hồng giết người, cô đều có mặt, rất nhiều lời thông báo của phu nhân Hoa Hồng cũng đều thông qua cô truyền đến cho chúng tôi.
Quan trọng nhất là, tôi nhìn thấy Cố Viễn Thư và cô thân mật trong WC, Cố Viễn Thư đã nói anh ta từng thân mật với phu nhân Hoa Hồng, cho nên cô nhất định là phu nhân Hoa Hồng."