Khuyết Chu giờ phút này đang nhìn chằm chằm Cố Viễn Thư đang đứng đầu cầu thang lầu hai.
Cánh tay cô khẽ nhúc nhích, dùng giọng điệu không chút tình cảm của quản gia mở miệng nói: "Người chơi số 10, lễ nghi ăn cơm có vấn đề, lát nữa cần phải chịu trừng phạt."
Cánh tay Cố Viễn Thư hơi khựng lại, Khuyết Chu này đang làm cái gì vậy?
Lúc trước không phải trừ điểm sao, sao bây giờ lại trực tiếp bị trừng phạt?
"Phu nhân nói, người chơi số 1 và người chơi số 2 đã chém cây đa bảo bối ở trong sân nên phu nhân rất tức giận, quyết định thay đổi quy tắc trò chơi.
Từ giờ trở đi, các người không thể phạm sai lầm, một khi phạm sai lầm sẽ phải tiếp nhận trừng phạt, sau ba lần trừng phạt sẽ trực tiếp tử vong."
Khuôn mặt của quản gia giống như từng trải qua cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, lúc cười rộ lên cũng như không cười, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Quản gia càng muốn lộ ra một dáng vẻ thân thiện, nhưng thoạt nhìn lại càng dọa người hơn.
Quản gia nói xong, mấy người chơi nhìn về phía Hình Vấn và Tề Thư Nhã, chắc là trong lòng đã chửi đến trên phần mộ tổ tiên của hai người này.
Cố Viễn Thư ồ một tiếng, cô không hề muốn chịu thiệt thòi chút nào, hai người này làm cô bị thương, trở tay đã dẫn cừu hận của mọi người lên trên người của hai người kia.
Anh đứng đó ồ lên một tiếng, nhẹ nhàng nhìn chằm chằm Hình Vấn và Tề Thư Nhã.
Tề Thư Nhã muốn giải thích, nhưng bây giờ lúc dùng cơm còn chưa kết thúc, nếu bây giờ đứng lên nói chuyện, chính mình cũng sẽ bị trừng phạt.
Cô ta có chút khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng kiếp trước không phải như vậy.
Đi theo bước chân của quản gia, Cố Viễn Thư chậm rãi đi vào hành lang gấp khúc, sau đó biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Anh lại nhìn thấy bức tranh treo ở góc rễ kia.
Hình như bức tranh có gì đó thay đổi, nhìn kỹ thì thấy cằm và một chút miệng, nhưng bây giờ đã lộ ra cả cái miệng.
Cái miệng kia giống y chang đôi môi của Khuyết Chu, anh cười khẽ một tiếng, vừa chuyển hướng thì trong phòng vệ sinh có một đôi tay mạnh mẽ túm lấy cánh tay của anh lôi vào bên trong.
Cạch một tiếng, cửa phòng vệ sinh đã được đóng lại.
"Phu nhân, cô như vậy là có ý gì?" Cố Viễn Thư giơ hai tay lên quá đỉnh đầu bày ra tư thế đầu hàng.
Toàn bộ thân thể của anh đều bị đè ở trên cửa, giữa hai chân anh là chân hơi cong cong của Khuyết Chu, dáng vẻ này như muốn đóng đỉnh anh tại chỗ.
Nói xong, Cố Viễn Thư mới phát hiện trang phục hiện tại của Khuyết Chu không giống với váy dài đen trắng nhìn hiền lương thục đức như ngày thường.
Váy ngắn màu đỏ phác họa dáng người hoàn mỹ của cô, vòng eo tinh tế giống như chỉ dùng một tay là có thể ôm trọn.
Khuôn mặt của Khuyết Chu hơi đỏ lên, trên cánh tay vốn trắng nõn có thêm hai vết thương cực kỳ bắt mắt phản chiếu vào trong mắt Cố Viễn Thư.
Nhìn thấy đã cảm thấy đau.
"Giúp tôi bôi thuốc." Giọng nói của cô như đang say, trong mắt đều có vài phần mơ màng, thế nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút mộc mạc.
Yết hầu của Cố Viễn Thư nhấp nhô hai cái.
Khuyết Chu tức giận mắng: "Đồ ngốc, sao anh lại đứng đực ra như vậy? Cánh tay này của tôi phải được bôi thuốc đàng hoàng, con rối của tôi không làm được, vì vậy tôi chỉ có thể tìm anh, hay là nói một đại boss như anh nhưng không biết cách băng bó vết thương?"
Dường như anh không nghe ra ý nghi ngờ trong lời nói của Khuyết Chu, vì thế không nói lời nào cầm lấy thuốc trên bồn rửa tay tỉ mỉ xử lý cho Khuyết Chu.
"Hít... anh nhẹ một chút, da thịt tôi mềm, không chịu nổi anh thô lỗ như vậy đâu." Khuyết Chu nhíu mày.
Lời nói này nghe như không có gì, nhưng sao lại dễ dàng làm cho hắn hiểu lầm như vậy chứ?
Cố Viễn Thư tận lực làm cho lực chú ý của mình tập trung một chút.
Phòng vệ sinh không tính là lớn, trong hoàn cảnh chật chội, hai người lại gần nhau như vậy.
Người phụ nữ hơi nghiêng người, Cố Viễn Thư sắp bị mùi thơm trên người cô làm cho mê say.
Anh nhíu mày: "Cô bị thương rồi còn uống rượu, cô đang nghĩ cái gì vậy?"
"Đương nhiên là nghĩ đến anh rồi." Khuyết Chu không chút do dự mở miệng.
"Đừng quên cô là người đã có chồng."
Khuyết Chu hơi nhíu mày, đôi mắt chứa đầy nước quét lên trên người anh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Sao, anh ghen tị sao?"
Cố Viễn Thư: "Nói hươu nói vượn."
"Được, coi như tôi nói hươu nói vượn, nhưng đây là một trò chơi, chồng của phu nhân Hoa Hồng quanh năm ở bên ngoài cũng là thiết lập của nhân vật này, vì để cho hàng xóm cách vách là Mark có cơ hội mơ ước tôi, sau đó tôi sẽ hắc hóa, rồi lại bị người chơi giết chết, đây là số mệnh khi làm phu nhân Hoa Hồng của tôi." Trong mắt cô lóe lên một tia sáng.
Hoa hồng màu đen nở rộ sau lưng cô, Cố Viễn Thư vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy hoa hồng màu đen vây quanh cái gương, phản chiếu ra tư thế của hai người.
Anh hơn khom lưng, tay chạm vào da thịt của Khuyết Chu.
Thậm chí nhìn ở trong gương, góc độ này khiến đôi môi hai người đều kề sát vào nhau.
Anh nghe ra một chút bi thương trong lời nói của Khuyết Chu, sau đó cũng cảm động lây.
"Ừ... tôi cũng như vậy."
Mặc dù là đại boss, nhưng cuối cùng vẫn bị người chơi giết chết, thanh máu của mình ở trong trò chơi lại rất nhiều, mỗi một lần tử vong, cơ hồ đều bị tra tấn đến chết đi sống lại.
Người kia thật đúng là hận mình, muốn tra tấn mình như vậy.
Nghĩ vậy, hận ý dâng lên, trên tay anh không chú ý hơi dùng sức, lại nghe thấy tiếng Khuyết Chu hít một hơi lạnh cùng với lời oán trách của cô: "Anh có được hay không vậy? Đau chết tôi rồi!"
"Xin lỗi." Cố Viễn Thư có chút ngượng ngùng, anh tăng nhanh tốc độ trên tay, dùng băng gạc quấn chặt vết thương trên cánh tay Khuyết Chu, sau đó lưu loát thắt nút.
"Hôm nay cô không xuất hiện, Hình Vấn và Tề Thư Nhã có thể lại hoài nghi cô."
"Hoài nghỉ thì hoài nghi, không hoài nghỉ thì không thể rời khỏi nơi này."
"Cô biết cách ra khỏi đây không?"
"Biết." Khuyết Chu nhìn chằm chằm Cố Viễn Thư: "Tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng dù gì cũng phải đánh cược một lần, chúng ta giống như là Địa Phược Linh, vẫn bị trói buộc ở chỗ này, chỉ cần phá hủy trấn này, phá hủy căn nhà này, phá hủy trò chơi này thì chúng ta mới có thể rời đi."
Cố Viễn Thư cũng không phải chưa từng thử qua.
"Phải phá hủy như thế nào?"
"Anh muốn nghe à?" Khuyết Chu kéo dài âm cuối.
Giọng nói của cô cực kỳ giống một cái móc câu khiến Cố Viễn Thư ngứa ngáy.
Cố Viễn Thư thành thật gật đầu: "Muốn."
Anh thật sự rất muốn, từ khi anh thức tỉnh ý thức, những biện pháp mà anh nghĩ được đã thử hết một lượt, nhưng không có cách nào rời khỏi nơi này, anh chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng dối trá của người kia thì trong lòng đã nổi giận.
Trong mắt anh cất giấu hận ý khiến người ta kinh hãi.
Bỗng dưng trên gò má của anh xuất hiện một bàn tay, tay cô vuốt ve khuôn mặt của Cố Viễn Thư: "Gọi một tiếng tỷ tỷ thử xem."
Cố Viễn Thư dừng lại, nếu như bây giờ bọn họ có trái tim, chắc là tim của anh đang đập cực kỳ mãnh liệt.
Anh không mở miệng gọi được.
Khuyết Chu lại ác độc nói lời thoại của phu nhân Hoa Hồng: "Chồng của tôi quanh năm đều ở bên ngoài, tôi có chút..."
"Cô muốn tôi làm gì?" Cố Viễn Thư mím môi, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Khuyết Chu.
Anh cảm thấy bây giờ mình có thể thật sự sẽ không khống chế được nữa.
Nhìn vẻ mặt bị ép buộc này xem, ý cười của Khuyết Chu càng tăng lên, hai tay cô chống trên bồn rửa tay.
Cô ra lệnh: “Trừng phạt anh... hôn tôi."