Mặt Kỳ Hứa có chút đỏ, trong mắt anh cũng bị sương mù này lấp đầy, chỉ nhìn chăm chú một mình Khuyết Chu.
Hoàn toàn không phát hiện mình đang ở đâu.
Mà toàn bộ các bạn học xung quanh đã mở to hai mắt.
Thậm chí có mấy người mò mẫm lấy điện thoại di động ra và chụp lại khoảnh khắc này.
Hôm nay là một ngày tốt lành, nếu thầy mời ăn cơm trong tuần từ thứ hai đến thứ sáu thì bọn họ làm sao có thể chụp lại được khoảnh khắc cực kỳ ấn tượng này được chứ.
Vừa may bọn họ vừa được phát lại điện thoại và đến đây ăn cơm đã gặp được cảnh tượng này.
Ha ha ha ha hal!
Thấy Khuyết Chu không nói lời nào, Kỳ Hứa cau mày, trong ánh mắt tràn đầy khổ sở: "Khuyết Chu, có phải em cảm thấy anh rất phù phiếm, rất giống người bị bệnh thần kinh không?”
Khuyết Chu nhìn anh cười: "Anh có biết bây giờ anh đang nói gì không?"
"Đương nhiên biết rồi, anh đang nói anh thích em."
Học sinh: Những điều tốt đẹp không nói lần thứ hail!
Khuyết Chu hít sâu một hơi, thây Chu cho rằng cô cảm thấy phiền, nhưng thật ra bây giờ Khuyết Chu có chút khổ não.
Đau khổ vì đây là nơi công cộng, lại có rất nhiều Bóng đèn xung quanh.
Nếu như ở nơi chỉ có riêng hai người bọn họ, Kỳ Hứa sợ đã chạy không thoát rồi.
Cô chỉ có thể nắm chặt váy, kiềm chế tâm trạng của mình, sau đó nói: "Bây giờ anh đang say, sáng hôm sau có lẽ không thể nhớ những gì mình nói."
"Không có khả năng này được!" Kỳ Hứa vẫn còn bướng bỉnh cau mày, các thành viên trong đội chưa thấy qua dáng vẻ này của anh bao giờ.
Từ lúc nhập học, mọi thời gian Kỳ Hứa đều nghiêm mặt, trong đầu hình như thật sự chỉ có việc học tập.
Bây giờ cho dù anh đang cau mày nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Khuyết Chu không rời một giây phút nào.
Thầy Chu cũng say khướt, thầy ấy vung tay lên: "Được rồi, uống say mới dám tỏ tình, Kỳ Hứa em có phải là một người đàn ông không vậy?"
"Vậy trước kia thây có từng thổ lộ khi chưa uống rượu chưa ạ?" Một nam sinh hỏi.
Thầy Chu võ vỗ ngực: "Có chứt Thầy nói với các em này, chuyện năm đó của thầy được lan rộng khắp trường đó..."
Thầy ấy bắt đầu kể về những gì mình đã từng làm khi còn trẻ.
Không như Kỳ Hứa tỏ tình khi đang say, mà hai nhân vật chính một người say rượu, một người đang ở trong trạng thái bình tĩnh.
Mọi người dường như thích nghe giáo viên kể về những tin đồn liên quan đến bản thân khi còn trẻ.
Ngoại trừ Kỳ Hứa.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào Khuyết Chu.
Đầu có chút mơ màng, anh cảm thấy ý thức của mình giống như đang chìm nổi trên biển cả.
Một con tàu đang lang thang trên biển, và Khuyết Chu là hòn đảo mà anh đang tìm kiếm.
Anh bỗng nhiên dựa vào người Khuyết Chu, chen chúc vào trong lòng cô.
Hơi thở của anh đầy mùi rượu bia, anh mở miệng nói: "Khuyết Chu, em có thể đừng chán ghét anh được không?” Hạt vừng nhỏ thầm nghĩ sao đại lão có thể ghét anh được, người ta thích anh còn không hết kia kìa.
Đây không biết là lần thứ mấy hạt vừng nhỏ cảm thán, rõ ràng đại lão là người chủ động đi tìm nam chính, nhưng vì sao nam chính đều là dáng vẻ không cần tiền, chủ động tiến lên như vậy chứ!
Ăn xong bữa ăn này thì màn đêm cũng buông xuống.
Kỳ Hứa còn treo trên người Khuyết Chu, thầy Chu cũng uống rất nhiều, nhưng là một người trung niên, lại còn dẫn theo một đám học sinh của mình, thây ấy còn chưa đến mức uống say như bùn nhão không biết gì.
Gọi xe đưa tất cả người về ký túc xá an toàn.
Lúc Khuyết Chu về đến phòng ngủ, Kỳ Hứa vẫn còn dựa lên trên người cô.
Thầy Chu kéo anh ra: "Kỳ Hứa, đi thôi, vê phòng thôi."
Kỳ Hứa tức giận ôm lấy cánh tay Khuyết Chu: "Em không đi!! Em muốn tiểu ChuIl Em muốn tiểu Chul!"
Thầy Chu nghẹn lại: "Em nhìn em kìa, tôi cũng là tiểu Chu này."
"Thầy không phải tiểu Chu, thầy là lão Chu."
Thầy Chu: "..." Nếu không phải hôm nay em uống hơi nhiều, tôi nhất định sẽ đánh em.
Ánh trăng xuyên qua cây cối bên ngoài ký túc xá, gió đêm thổi đến, bên tai đều là tiếng lá cây xào xạc.
Khuyết Chu cười nhéo mặt Kỳ Hứa, nhẹ giọng dỗ dành: "Trở về trước, ngày mai gặp."
"Nhưng anh không nỡ." Anh nói.
Các bạn cùng lớp bịt miệng lại để tránh làm cho mình phát ra tiếng la hét quá lớn của chó độc thân.
Nhưng hình ảnh trước mắt thật sự quá duy mỹ, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Kỳ Hứa giờ phút này đã cau có, tràn đầy không nỡ cùng ủy khuất, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Khuyết Chu không muốn rời đi.
Mà Khuyết Chu rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn nhưng bây giờ như một đại tỷ phong tình vạn chủng, giơ tay nhấc chân đều hận không thể câu hồn của Kỳ Hứa đi.
Tuy rằng dùng bốn chữ phong tình vạn chủng này để hình dung Khuyết Chu có thể không ổn.
Nhưng các thành viên trong đội thực sự cảm thấy Khuyết Chu có sức hấp dẫn rất lớn vào lúc này.
Cũng không trách Kỳ Hứa lộ ra dáng vẻ không đáng giá như vậy.
Ai mà không muốn ôm đại mỹ nhân này về nhà chứ!
Nhưng họ chỉ có thể nghĩ chứ không dám.
Dỗ dành hơn mười phút Kỳ Hứa mới lưu luyến không rời buông Khuyết Chu ra, chờ cô vào phòng ngủ, đôi mắt có chút ủy khuất của Kỳ Hứa khôi phục lại dáng vẻ cao lãnh ngày thường trong nháy mắt.
"Vừa rồi cậu đang giả vờ sao?" Các thành viên trong nhóm hỏi.
Nếu thật sự giả vờ, cậu ấy thật đúng là người tâm cơi!
Kỳ Hứa nhìn thành viên trong đội, định há miệng ra nói.
"Qel ——"
Anh xoay người ôm thùng rác ven đường không ngừng nôn.
Thành viên trong đội: “..."
Thầy Chu: “..."
xxx
Sáng hôm sau.
Kỳ Hứa tỉnh lại, đầu như muốn nứt ra.
Anh nhìn điện thoại di động, bây giờ đã tám giờ sáng.
Nhìn thời gian làm cho Kỳ Hứa tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhìn quanh phòng ngủ thì phát hiện chỉ còn một mình anh ở đây, sau đó anh mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, buổi sáng không có tiết, một giờ chiều mới bắt đầu học.
Tối qua bọn họ đi ăn thịt nướng.
Sau đó, anh uống một ít bia.
Tiếp theo thì có chuyện gì xảy ra vậy?
"A..." Kỳ Hứa vẫn cảm thấy đau đầu.
Anh ngồi trên giường cố nhớ lại chuyện hôm qua, nhưng mặc kệ anh nghĩ thế nào cũng không có cách nào nhớ lại được.
Âm báo trên điện thoại di động vẫn đang không ngừng vang lên.
Mí mắt Kỳ Hứa nhảy dựng lên hai cái, luôn cảm thấy có chuyện gì không tốt xảy ra vào tối hôm qua.
Anh rất ít khi uống rượu, tửu lượng cũng không tốt lắm, ngày hôm qua lại ngồi bên cạnh Khuyết Chu, anh sẽ không làm chuyện gì quá phận chứ?
Trong đội vật lý đang thảo luận chuyện gì đó hết sức nhiệt tình, tin nhắn đã dồn lên đến hơn chín chín tin nhắn, lướt xem mấy cái, Kỳ Hứa vẫn không thấy gì bất thường.
Một số thành viên trong nhóm đang nói chuyện riêng với nhau.
Đến lúc nhìn thấy ảnh và video, Kỳ Hứa hoàn toàn tỉnh táo.
Mặc dù không mở ra xem, nhưng khuôn mặt cũng xuất hiện trên màn hình.
Khóe miệng anh mang theo nụ cười, còn dựa vào người Khuyết Chu.
Trước mắt anh tối sầm, run rẩy mở video.
Kỳ Hứa không thể tin được, người ôm Khuyết Chu này không cho người ta đi, còn tỏ tình với người ta ngay tiệm thịt nướng.
Người đó lại là chính mình?!
Phản ứng của Khuyết Chu rất bình tĩnh.
Cô ấy có cảm thấy ghê tởm không?
Dù gì cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, đột nhiên anh nói suy nghĩ trong lòng mình ra, cô nhất định sẽ cảm thấy anh quá phận.
Tại sao anh lại nói ra những lời đó chứ?!
Kỳ Hứa cực kỳ ảo não, cực kỳ hối hận.
Vì không khiến cho Khuyết Chu cảm thấy khổ não.
Anh cảm thấy giả vờ như không biết chuyện gì còn tốt hơn.