Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Khuyết Chu tìm ra tên của thiếu niên trước mắt này.
"Liêu Tầm, đã lâu không gặp."
Hai năm trước thiếu niên mới theo ba mẹ dọn đến nơi này, nhà anh xây một cái biệt thự lớn ở trong thôn, nếu so sánh với mấy căn nhà ở trong thôn, căn nhà của bọn họ như là chuyển từ trên thành phố về đây.
Ba của nguyên chủ từng giúp đỡ nhà bọn họ, khi đó nguyên chủ mới mười mấy tuổi, cũng đi theo ba đến đây thì gặp được vị đại thiếu gia ở trong thôn này.
Dáng vẻ anh rất cao quý, mặc dù sống ở nơi này nhiều năm nhưng trên mặt Liêu Tầm vẫn không thay đổi so với trước đây, làn da vẫn trắng nõn như trước.
So sánh một chút, Khuyết Chu cảm thấy mình đen thui, giống như than đá nhỏ.
Liêu Tầm nhếch môi cười, trong miệng phun ra một ngụm sương mù làm khoảng cách giữa hai người càng mờ mịt hơn: "Đã lâu không gặp, cô cao lên rồi, sao lại một mình tới nơi này?”
Lúc anh nói chuyện, khóe miệng hơi giương lên, tóc dài làm cho anh tăng thêm một loại cảm giác suy sụp, mang theo một chút dáng vẻ lưu manh.
Khuyết Chu đứng trước mặt anh thoạt nhìn càng thêm "ngây thơ.
"Gần đây sức khỏe của ba tôi không tốt lắm, tôi nhặt được chút đồ nên muốn đến đây bán, thừa dịp bị nhốt nên trốn ra ngoài, lúc anh về đừng nói cho người khác nha.
Tôi thấy tuyết rơi nên anh không lái xe được, anh cùng tôi đi về bằng xe bò đi."
Khuyết Chu nói năng lộn xộn nhưng Liêu Tầm lập tức nhíu mày, bắt được mấy tin tức mấu chốt trong đó: "Cô bị nhốt sao? Vì sao phải nhốt cô lại? Sao ba cô lại sinh bệnh?"
Trong mắt thiếu nữ tràn đầy vẻ đau thương, ánh mắt vốn trong suốt như trời xanh giờ phút này đã xám xịt đi.
Cô im lặng đứng yên tại chỗ, không chịu mở miệng nói chuyện.
Tuy rằng anh và Khuyết Chu chỉ là hàng xóm bình thường, nhưng lúc trước nhà anh muốn xây nhà ở trong thôn, duy chỉ có ba của Khuyết Chu là nhiệt tình giúp đỡ và chào đón bọn họ, còn giúp bọn họ làm không ít đồ, anh quan tâm đến con gái chú Khuyết nhiều hơn một chút cũng là việc nên làm.
Liêu Tầm tiến tới gần làm Khuyết Chu có chút sợ hãi, anh nhẹ giọng hỏi: "Cô đừng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thiếu nữ vừa ngẩng đầu trong mắt lộ ra nước mắt, Liêu Tâm càng luống cuống: "Cô đừng khóc, người khác nhìn vào lại tưởng tôi bắt nạt cô đấy."
"Xin lỗi." Khuyết Chu vội vàng lau nước mắt, cắn môi dưới nói: "Tôi được chọn làm Thần Nữ, ngày hôm qua là ngày đầu tiên làm lễ tế, tôi nói với bọn họ, Thần Linh nói sẽ có tuyết rơi mà bọn họ không tin, sau đó đã nhốt tôi lại."
Khi nói đến hai chữ "Thần Nữ, Liêu Tâm hơi sửng sốt.
Trước khi tới thôn này, anh cũng muốn đến núi Tuyết sinh sống, mặc dù giao thông ở nơi này không thuận tiện lắm, cuộc sống cũng không tốt như ở trên thành phố, nhưng so với trước kia, rời xa nơi hỗn loạn đó vẫn tốt hơn nhiều.
Nhưng sự thật chứng minh, đôi khi nơi hẻo lánh cũng sẽ có rất nhiều chuyện kỳ quái.
Ví dụ như chuyện tuyển chọn Thần Nữ này.
Những người trong thôn kia cảm thấy người được chọn làm Thần Nữ là một chuyện tốt, cả đời không cần cố gắng cũng có thể ngồi không hưởng thụ.
Nhưng anh và ba mẹ mình đều cảm thấy ai làm Thần Nữ là tám đời xui xẻo, khắp nơi trên người đều là thảm họa nhân gian, chuyện này vừa nghe đã cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Không ngờ chuyện này lại rơi trúng trên người mà mình quen biết.
Liêu Tâm cảm thấy lúc này mình rất nghèo từ ngữ, muốn lên tiếng mắng chửi người nhưng Khuyết Chu còn đang ở trước mắt khiến anh nói không nên lời, muốn an ủi nhưng lại cảm thấy vô lực.
"Không sao, chuyện tôi tới đây anh đừng nói cho bọn họ biết nha." Khuyết Chu lau nước mắt, sau đó lại mỉm cười, mấy sợi tóc như ngược sáng biến thành màu vàng óng ánh.
Liêu Tâm gật đầu bây giờ anh cũng không có cách nào để trở về, ngày hôm qua bỗng nhiên có tuyết lớn làm anh không có cách nào ngồi xe buýt về thôn được.
Nếu như không về được, anh phải ở trên trấn này một đoạn thời gian, mà nơi này anh không quen biết ai, quá không có lợi cho bản thân mình.
Bây giờ đã có cách để trở về, đương nhiên Liêu Tâm sẽ không từ chối.
Xe bò chạy châm chậm trên đường, ông lão đánh xe ngồi ở phía trước cười nói: "Cô gái nhỏ, đây là anh trai của con à?"
"Xem như là vậy ạ! Anh ấy là sinh viên đại học, hôm nay nghỉ nên về nhà."
"Thật sao? Giỏi quá! Anh trai của con thật giỏi nhat"
"Con cũng cảm thấy anh ấy rất giỏi."
Cô không chút keo kiệt khen ngợi làm Liêu Tâm có chút ngượng ngùng: "Có gì ghê gớm đâu ạ! Chỉ là học đại học thôi mài"
Ông lão quay đầu cười với anh: "Vậy là đã giỏi rồi! Xung quanh thôn chúng ta không có mấy người có thể học đại học đâu.
Thế giới bên ngoài có phải rất đặc sắc không?"
"Cũng tốt ạ.
" Liêu Tâm cũng cười theo, nhưng Khuyết Chu thấy trong mắt anh hiện lên một tia âm trầm.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại không trêu chọc nam chính của tiểu thế giới này?!" Chờ mọi thứ yên tĩnh lại, cuối cùng hạt vừng nhỏ mới có thể hỏi ra câu hỏi ở trong lòng mình.
Những tiểu thế giới trước, mỗi lần đều là tỷ tỷ chiếm thế thượng phong, trêu chọc cho nam chính điên đảo đầu óc, nhưng sao đến thế giới này tỷ tỷ đột nhiên lại đi theo con đường ngây thơ khiến cho hạt vừng nhỏ có chút không quen.
Khuyết Chu nâng má: "Ai nói với mi ta không trêu chọc anh ấy." Hạt vừng nhỏ: "Hả?"
"Mi cảm thấy Liêu Tầm là người như thế nào?"
Đối với vấn đề của Khuyết Chu, hạt vừng lập tức trả lời ngay: "Ta cảm thấy... là một người nhiệt tình!"
"Không, anh ấy không nhiệt tình, nếu như hôm nay ta không nói ba của ta sinh bệnh, hoặc hôm nay không có tuyết lớn, anh ấy sẽ không trở về cùng ta.
Trong mắt anh ấy, ta có thể sẽ biến thành phiền phức không đáng có.
An ủi ta cũng vì nể mặt ba của ta, cho nên đối với anh ấy, ta không thể nào trêu chọc trước được."
Hạt vừng nhỏ cái hiểu cái không, nó thấy đại lão hiểu nam chính như vậy, đột nhiên muốn biết trước đó đại lão đã cùng nam chính đã trải qua những chuyện gì.
Tuy rằng người trong thôn rất ghê tởm, nhưng phong cảnh núi Tuyết dù nhìn bao nhiều lần vẫn cảm thấy nó rất đẹp.
Xe bò di chuyển chầm chậm về phía trước, tuyết trên đường hòa lẫn với mùi thơm trong gió bay vào chóp mũi, quay đầu lại là có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt trên đỉnh núi Tuyết, giống như một khối vàng lấp lánh tỏa sáng.
Tâm trạng Liêu Tầm thả lỏng hơn không ít, anh nhắm mắt lại, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, mặt trời màu vàng kim biến thành màu da cam, mặt trời đã lặn, một nửa bóng tối bị vùi lấp trong đỉnh núi, một nửa khác đang dần dần bị mặt trăng cắn nuốt từng chút một.
Là ông lão đánh xe bò đánh thức anh.
Anh nhìn sang bên cạnh mình, không còn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ ở đây nữa.
"Cô gái nhỏ kia nói nhà của con ở đây, còn nhờ ông đưa đến đây.
Cô gái nhỏ còn cho ông một ít dược liệu, nó có đúng là em gái của con không vậy?" Ông lão hiền lành nói.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Liêu Tâm còn có chút ngái ngủ, anh ừ một tiếng: "Cô ấy là con gái hàng xóm của con." Ông lão lại cười: "Vậy hàng xóm hai nhà các con ở cách nhau hơi xa, mau về nhà đi."
Ông lão ngẩng đầu nhìn căn biệt thự lớn kia, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, trách không được cậu trai trẻ này lại ăn mặc thoải mái như vậy! Vừa nhìn là biết không phải là người ở thôn này, hóa ra thật sự là con trai của nhà có tiền, trách không được có thể học đại học.
Bao nhiêu đứa trẻ không thể đi học đại học cũng vì trong nhà không có tiền.
Con bò phát ra tiếng rầu rĩ, theo ông lão kia biến mất khỏi tầm mắt của anh.