Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Khuyết Chu từ trên trời bay xuống xuất hiện, người qua đường xung quanh sợ không nhẹ, bạn học trên lầu ghé vào bên cạnh cửa sổ còn ngây ngốc kinh ngạc, nhìn cô vững vàng rơi xuống đất, hai chữ trâu bò lại không biết có nên nói ra khỏi miệng hay không.

Chỉ có Liêu Tâm ngây ngốc nhìn cô gái giống như thiên thần giáng thế trước mắt, nhớ tới đêm trên núi Tuyết kia.

Đương nhiên người đàn ông biến thái trước mắt này không thể đánh đồng với bầy sói trên núi Tuyết được.

Khi cô xuất hiện trong nháy mắt, vẻ mặt đầu tiên của người đàn ông biến thái kia là bị sợ đến nhảy dựng lên, ngay sau đó trở nên hưng phấn: "Em... em tới rồi?"

Giọng điệu của anh ta cũng trở nên cà lăm.

Khuyết Chu nhíu mày: "Anh là ai? Theo tôi lâu như vậy, còn gọi điện thoại uy hiếp tôi, mắng tôi.

Tôi có quen anh sao?"

"Em không nhận ra tôi sao?" Tên đàn ông biến thái đeo khẩu trang, thịt trên mặt đều bị khẩu trang siết chặt, trên trán là da thịt bóng loáng, còn có mấy cái mụn trứng cá rất lớn, vừa sưng đỏ lại còn có mủ trắng nữa.

Là người thuộc loại tới gần một chút cũng sợ mụn trứng cá này vỡ mủ bên trong sẽ nổ ra bắn tung tóe đến trên người của mình, cô cau mày, sự lạnh lùng trong mắt như chọc giận đến tên biến thái kia, anh ta đột nhiên phẫn nộ nói: "Sao em có thể không nhận ra tôi được? Rõ ràng em đã cổ vũ tôi, còn từng nắm tay của tôi!!!"

Quần chúng ăn dưa bên cạnh đều nghĩ đến một câu: Anh gì ơi, đừng quá phận!

Không biết vị dũng sĩ nào đứng trong đám người nhịn không nổi nói một câu: "Anh trai, anh có muốn nằm mơ thì cũng nên để buổi tối rồi nằm mơ, Khuyết Chu của trường chúng tôi có biết bao nhiêu người thích anh biết không? Còn nói mình được cô ấy nắm tay, cô ấy còn không có bệnh đến mức đó đâu!" Điều này hoàn toàn chọc giận người đàn ông biến thái kia, anh ta vung con dao trong tay lên.

Đương nhiên, lần này Khuyết Chu quả thật trước mặt mọi người nắm tay anh ta... à không, bắt lấy cổ tay anh ta, rồi sau đó bẻ ra phía saul

Tiếng kêu giống như tiếng chọc tiết heo truyền đến, có người đã báo cảnh sát, chờ sau khi cảnh sát đến, cuối cùng cũng đã mang tên biến thái kia đi.

Liêu Tâm tốn nhiều ngày tìm người phân tích tân âm, cuối cùng mới tìm được tin tức của tên biến thái kia, kết quả bây giờ lại bị Khuyết Chu dùng một cách đơn giản như vậy... giải quyết xong?

Nói không thất bại là giả, dù gì ai cũng không muốn ỷ lại vào một nửa kia của mình, nhưng Khuyết Chu luôn mạnh mẽ và tỉnh táo như vậy, cho dù rời khỏi núi Tuyết, Liêu Tâm cũng sẽ không quên cô là người từng được chọn làm Thần Nữ.

Giáo sư vẫn còn kinh ngạc chưa hồi phục lại tinh thần, sau đó mới nói cảm ơn với Liêu Tâm và Khuyết Chu, tỏ vẻ nhà trường sẽ nghiêm trị những sinh viên như vậy rồi rời đi.

Đám người xung quanh cũng dần dần tản ra.

Hành vi nhảy từ lầu ba xuống vừa rồi của Khuyết Chu lại cực kỳ nhẹ nhàng như vậy làm cho mọi người sợ đến ngây người, cô cũng không muốn nhảy từ trên lầu ba xuống, nhưng sự thật này chứng minh cái loại hành vi cực kỳ nguy hiểm này của cô đã ngăn cản một phần nào đó tin đồn không tiếp tục lan truyền.

"Nhìn em như vậy làm gì? Cảm thấy mình không có đất dụng võ sao?" Khuyết Chu nhướng mày.

Đám đông tản ra, trường học lại khôi phục không khí yên tĩnh như lúc đầu.

Bây giờ Liêu Tâm vẫn còn chút nghĩ đến mà sợ, anh ừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Hành vi từ trên lầu ba nhảy xuống của em có chút nguy hiểm, lần sau không nên như vậy nữa."

Cô dựa vào người anh, hơi nghiêng đầu hỏi: "Anh đây đang dạy dỗ em sao?" "Không phải anh đang dạy dỗ em mà là đang lo lắng cho em, tuy rằng vừa rồi em rất ngầu, nhưng chuyện này làm trái tim của anh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy."

Tiếng chuông điện thoại của Khuyết Chu đột nhiên vang lên, sau khi cô nghe máy xong, ý cười trên mặt dần dần biến mất.

Sau khi cúp máy, Khuyết Chu nhìn Liêu Tâm: "Bây giờ em cho anh một cơ hội biểu hiện, anh có muốn bắt lấy không?"

"Muốn, em muốn anh làm gì?"

"Anh trai tốt kia của em đã trở lại, không biết nói cái gì trước mặt ba của em, bây giờ bọn họ nghi ngờ em là yêu tinh trên núi Tuyết nhập vào người..." Khuyết Chu chậm rãi tới gần Liêu Tâm, kiếng chân thổi một hơi trên chóp mũi của anh: "Lỗ tai này của ba em rất mềm, ông ấy không hề có chính kiến của mình, chỉ có anh đến đó giải thích mới khiến ông ấy có thể tin tưởng."

Liêu Tâm có chút không thể hiểu được, dù gì ở trong mắt anh, ba Khuyết là một người rất thấu tình đạt lý, cũng rất hiền lành.

Nhưng nếu thật sự giống như Khuyết Chu nói, thấu tình đạt lý sẽ biến thành tinh thân không ổn định, hiền lành biến thành tình yêu tràn lan.

Anh trai Khuyết Chu làm gì anh đều biết, người như vậy lần nữa xuất hiện sẽ uy hiếp đến Khuyết Chu chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.

Đương nhiên anh sẽ không từ chối yêu cầu của Khuyết Chu.

*x**

Khuyết gia...

Người đàn ông mặc áo dài đeo kính râm đang căn nhằn trước cửa nhà Khuyết gia.

Khuyết Phong vẫn đang thêm mắm dặm muối: "Đại sư, cô em gái này của tôi nhất định là bị thứ gì đó nhập vào người, nếu không sao nó có thể chỉ trong năm năm lại làm công việc làm ăn trong nhà phất lên nhanh như vậy? Mấu chốt là lúc trước chúng tôi ở núi Tuyết, nó lại có thể thôi miên người khác." Đại sư nhắm mắt lại, cau mày, vẻ mặt thần bí khó lường.

Bàn bát quái trong tay ông ta bỗng nhiên phát ra tiếng vang, đại sư mở to mắt, nhìn vê phía một gian phòng trong nhà, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phòng này ai ở?"

Ba Khuyết có chút bối rối: "Là... là phòng của con gái tôi."

"Trong căn phòng này có yêu khí rất nặng, vừa rồi ông nói đã gọi điện thoại cho con gái của mình, vậy khi nào thì cô ta trở về?"

"Từ trường học vê đến nhà không quá nửa tiếng."

"Được, tôi sẽ chuẩn bị nửa cân rượu vàng, nửa cân chu sa, còn có một chút máu trộn lẫn với nhau, đến lúc đó cô ta vào cửa tôi sẽ hắt lên người cô ta, nếu cô ta tức giận thì sẽ chứng tỏ cô ta là quỷ."

Ngồi trong phòng nhìn mấy người đang nói chuyện hoang đường trong phòng khách, cuối cùng nhịn không được dùng âm thanh già nua lên tiếng mở miệng nói: "Con thật sự là hồ đồ, Tiểu Chu đối tốt với chúng ta như vậy, nhưng nó vừa trở về lại bảo con làm mấy cái thứ này, nếu Tiểu Chu tức giận, đến lúc đó mẹ xem con phải làm sao? Nếu không có Tiểu Chu, con có thể có cuộc sống tốt như thế này không?"

Bà gắt gao nhìn chằm chằm đứa con trai không có đầu óc này, về phần Khuyết Phong, bà cũng không muốn liếc mắt nhìn một cái nào.

Suýt chút nữa Khuyết Phong thốt ra mấy chữ "lão già sống lâu, nhưng có ba Khuyết ở đây, cuối cùng anh ta cũng nghẹn lại, ha hả nói: "Vậy thì bà nội giải thích xem tại sao em gái con lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Những lúa mạch đột nhiên mọc ra kia, còn có tuyết lở đều là kế hoạch của nó, nếu nó không phải là yêu tinh, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy được?"

Ánh mắt bà nội vào lúc này cũng có chút né tránh.

Tưởng bà không biết sao? Bà biết hết, từ lúc cháu gái cho bà uống thuốc ngọt giống như đường kia, những chuyện lạ xảy ra trong thôn bà cũng không có cách nào giải thích được.

Nhưng bà vẫn cầm lấy tay vịn ghế trên ghế dựa, kiên định mở miệng: "Vậy thì thế nào, nó vẫn là cháu gái của tôi, chứ không giống như anh, anh chuyện thành công thì không đủ nhưng chuyện thất bại thì có thừa, nếu không có em gái của anh, anh có thể có cuộc sống như bây giờ không? Lúc em gái của anh chăm sóc tôi và ba của anh thì anh về nhà đánh chúng tôi, còn đòi tiền, anh có tư cách gì chỉ trích em gái của mình?"

"Cái lão sống dai nhà bà!" Cuối cùng Khuyết Phong cũng nhịn không được nữa, giơ tay đẩy bà nội một cái, làm cho ba Khuyết sợ không nhẹ.

Ông muốn ngăn lại nhưng vì không có sức mạnh của người trẻ như Khuyết Phong, hai ba cái đã bị Khuyết Phong đẩy vào trong phòng của bà nội.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng Khuyết Phong đang nói trong phòng khách: "Mau chuẩn bị đi, bọn họ có rất nhiều tiền, tôi muốn xem em gái này của tôi là thứ gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK