Khuôn mặt cô gái kia kích động đến đỏ lên, trong bộ anime này cô ấy thích nhất chính là nhân vật này.
Tham gia rất nhiều triển lãm truyện tranh, người cos nhân vật này thật sự đã ít lại càng ít.
Cho dù là ở trên tàu điện ngầm, cô gái kia cũng không kiềm chế được cảm xúc kích động của mình: "Tỷ tỷ, em có thể đăng lên tài khoản cá nhân của em không?"
Ánh mắt vừa rồi, đó không phải ánh mắt của là nữ nhân vật phản diện mà cô ấy yêu thích nhất sao?!
Huống chỉ trang phục cosplay này, còn có tóc giả đội trên đầu có thể thấy được trình độ dụng tâm của người cos.
Khuyết Chu gật đầu: "Đương nhiên có thể, đây là vinh hạnh của tôi."
Cô mang giày cao gót, vốn dáng người nguyên chủ đã cao một mét bảy, sau khi mang giày cao gót, khí thế toàn bộ được nâng đến trình độ cao nhất.
Nhưng lúc này, trong tàu điện ngầm lung lay, mặt mày của cô rủ xuống mang theo chút ý cười.
Đừng nói là cô gái này, toàn bộ toa xe đều sắp bị bắt làm tù binh.
Vì thế mãi cho đến trước khi xuống xe, Khuyết Chu cũng không ngừng chụp ảnh chung với người trên xe, cô tựa như một poster hình người.
Trong nháy mắt đó, hạt vừng nhỏ cảm thấy bọn họ còn đang ở thế giới thứ nhất làm đại minh tinh thứ kia.
Đại lão không hổ là đại lão, đi đâu cũng là tiêu điểm trong đám người!
Sau khi xuống tàu điện ngầm, Khuyết Chu trao đổi phương thức liên lạc với cô gái vừa rồi.
Những người chơi cos bình thường, hoặc là lăn lộn trong giới đều sẽ có một cái tên trong vòng, tương tự như bút danh của mình, cho nên Khuyết Chu cũng đặt cho mình một cái tên trong vòng tròn này, gọi là Nhất Chu.
Vốn hạt vừng nhỏ còn có chút không rõ vì sao phải gọi là Nhất Chu.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì phát hiện.
Nhất là chữ Dập trong Lâm Dập, Chu là tên của đại lão.
(Trong tiếng trung, phát âm của chữ Dập đồng âm với chữ nhất.)
Hức, tại sao nó lại cảm thấy có chút chua xót.
Em gái này tên Vân An, vừa thêm wechat đã gửi cho cô rất nhiều ảnh vừa chụp.
Biểu cảm của em gái trong ảnh thật kích động.
Khuyết Chu thoạt nhìn có bao nhiêu đẹp mắt, nhìn em gái kia liền buồn cười bấy nhiêu, một đôi mắt dừng ở trên người Khuyết Chu chưa từng rời đi, trong mắt đều là ngôi sao nhỏ.
Vân An: [Chị gái xinh đẹp, đây là ảnh tôi vừa mới chụp, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ tôi xấu, hôm nay tôi mới vào thành, chưa thấy qua người nào xinh đẹp như chị, lần đầu tiên gặp nên tôi quá kích động.]
Khuyết Chu liếc nhìn vòng bạn bè của Vân An.
Vừa rồi hạt vừng nhỏ đi tra Vân An một chút, là một nhiếp ảnh gia có chút danh tiếng, những thiết bị quay chụp vừa rồi cô ấy đeo trên người kia nhìn cũng rất đắt tiền.
Cô không vạch trần lời nói dối hài hước của Vân An.
Khuyết Chu: [Em rất đáng yêu, không xấu, nếu như không ngại, tôi có thể đăng lên vòng bạn bè của mình không?]
Vân An: [Có thể có một vị trí trong vòng bạn bè của chị gái xinh đẹp, sao em có thể từ chối chứ!]
Khuyết Chu chọn một tấm, sau đó đăng lên vòng bạn bè của mình.
Status là: Trên đường đi tham gia triển lãm, tình cờ gặp được một em gái rất đáng yêu.
Mới vừa đăng xong, trong nháy mắt có rất nhiều người like.
Sau khi thành công nhìn thấy trợ lý của Lâm Dập và Trâu Tử Minh like, cô tắt điện thoại di động đi vào triển lãm.
Tầng cao nhất của tập đoàn Song Mộc.
"Ông chủ, vừa rồi Khuyết Chu đăng bài lên vòng bạn bè." Trợ lý Lý ngồi trước bàn làm việc, hai máy tính để trên bàn, còn có một cái laptop đặt trước mặt cậu ta.
Có thể làm trợ lý của Lâm Dập, ngoại trừ EQ rất cao, năng lực làm việc tất nhiên là rất mạnh.
Hai tay cậu ta bay múa trên bàn phím của ba cái máy tính, xong còn có thể rút ra thời gian rảnh rỗi nói cho Lâm Dập biết Khuyết Chu đăng bài trên vòng bạn bè.
Còn muốn hỏi vì sao cậu ta chuyên nghiệp như vậy ư, vậy cậu ta chỉ có thể nói, còn không phải là do Lâm Dập cho quá nhiều tiền sao.
Lâm Dập vốn đang cúi đầu xử lý văn kiện lập tức ngẩng đầu lên: "Đăng cái gì?"
"Một tấm hình, hình như cô ấy đi tham gia triển lãm, chụp hình cùng với một nữ sinh khác ở trên tàu điện ngầm.
Quả thật rất đẹp, ông chủ, ánh mắt của ngài thật tốt, tôi cảm thấy Khuyết Chu thuộc loại người lần đầu tiên nhìn đã cảm thấy rất đẹp, càng nhìn lại càng đẹp hơn.”
Vừa dứt lời, di động đã bị một đôi tay to lớn lấy đi.
Lướt hai cái, ánh mắt Lâm Dập dừng lại ở trên tấm ảnh kia.
Quần áo cô đang mặc vừa nhìn lần đầu tiên thì Lâm Dập đã nhận ra.
Là nhân vật phản diện Địch Nhược trong bộ anime kia, vốn Lâm Dập tuyệt đối không liên hệ Khuyết Chu và Địch Nhược lại với nhau, bởi vì Địch Nhược từ đầu đến cuối đều là người xấu, là một kẻ điên ăn thịt người.
Đó là một nhân vật mà anh không thích.
Tuy rằng cũng có không ít người cảm thấy nhân vật này rất bi thảm, cũng rất có cảm giác, nhưng anh không thích chính là không thích.
Nhưng giờ phút này, cô gái ấy mặc trang phục cosplay của Địch Nhược, đôi mắt xinh đẹp đeo len màu xanh lá cây, cách một màn hình, dường như cặp mắt kia đều có thể nhìn thấu trái tim của người khác.
Vào lúc này Lâm Dập bỗng nhiên thích nhân vật này.
Thì ra anh không thích nhân vật này, mà là... Thích người cos nhân vật này.
"Giúp tôi chuẩn bị xe." Lâm Dập đặt điện thoại lên bàn trợ lý Lý nói.
Lý trợ lý a một tiếng: "Ông chủ, ngài muốn làm gì?"
"Đi triển lãm."
"Bây giờ? Nhưng ngài còn rất nhiều tài liệu..."
"Bớt nói nhảm đi, ngay bây giờ."
Thật ra trước kia Lâm Dập vẫn luôn rất muốn đi xem triển lãm, nhưng anh thật sự rất sợ nơi đông người, lúc trước anh đã thử mang mặt nạ đi triển lãm, tránh không cho người khác nói chuyện với anh là được.
Nhưng có lẽ là vì anh quá cao, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác, trong thời gian một ngày đó, không dưới hai mươi người tìm anh xin phương thức liên lạc.
Hơn nữa đều quá nhiệt tình.
Từ đó đến nay anh chưa từng đến triển lãm một lần nào nữa.
Nhưng bây giờ không biết vì sao, anh cực kỳ muốn nhìn thấy Khuyết Chu.
Vốn nhân vật này trong mắt anh không đủ tốt, thậm chí là một nhân vật khiến anh cực kỳ ghét, trong nháy mắt khi nhìn thấy tấm ảnh kia, anh lại cảm thấy vô cùng thuận mắt.
Giờ phút này, cuối cùng Lâm Dập cũng hiểu được cái gì là tiêu chuẩn kép.
Đại khái nếu như lúc này đổi lại thành người khác cos nhân vật này, chắc chắn anh vẫn sẽ ghét.
Trong triển lãm người người tấp nập.
Triển lãm này mỗi năm sẽ được tổ chức bốn lần ở các thành phố khác nhau, bốn quý xuân hạ thu đông, trên cơ bản thành phố Khuyết Chu ở, mỗi năm đều tổ chức một lần.
Xem như là một triển lãm truyện tranh tương đối lớn, sân bãi cũng rất rộng.
Lúc cô đến hiện trường đã có rất nhiều người ở đây.
Không ít coser nổi tiếng được mời đến hiện trường triển lãm để thu hút fan.
Khi Khuyết Chu xuất hiện ở trong sân.
Trong nháy mắt đã hấp dẫn được vài người khiêng máy ảnh chụp ảnh.
Coser là người mẫu miễn phí của họ, nếu ảnh chụp được đăng lên vòng tròn này, đối với người chụp ảnh và coser mà nói đều là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Rất nhanh, bởi vì Khuyết Chu chiếm ưu thế về chiều cao, còn có khuôn mặt xinh đẹp của cô, người chụp ảnh trong nháy mắt đã vây quanh, khiêng máy ảnh bắt đầu chụp liên tục.
Tách tách tách.
Khuyết Chu cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô hơi liếc mắt, đã thấy một nam nhiếp ảnh gia quỳ rạp trên mặt đất, dùng một góc độ cực kỳ xảo quyệt chụp từ dưới lên trên.
Khuyết Chu nhìn thoáng qua, góc độ kia gần như đủ để chụp được đáy váy của cô.
Vì thế ánh mắt cô lập tức tối sầm lại: "Anh đang chụp cái gì?"
Xung quanh đã vây quanh rất nhiều người.
Fan của Địch Nhược cũng không ít, Khuyết Chu vừa hỏi như vậy, lập tức có người nhìn theo ánh mắt của cô.
"Anh đang chụp cái gì vậy! Nằm sấp thấp như vậy, anh biến thái à!" Có người ở trong đám người oán giận lên tiếng.
Nhiếp ảnh gia kia lại tỏ vẻ vô tội nói: "Tôi chỉ chụp ảnh thôi mà."
Trong ống kính của hắn ta, chân Khuyết Chu cực kỳ thon dài.
Còn có đáy váy như ẩn như hiện...