Thậm chí còn có thể dự đoán trước hai người bọn họ muốn nói gì tiếp theo.
Dựa vào trình độ nào đó mà nói, cô và hai người này coi như người cùng ngành, lúc cô còn ở Vô Gian Địa Ngục cũng thường xuyên thẩm vấn những ác quỷ kia như vậy.
Những ác quỷ kia còn khó chơi hơn nhiều so với người của tiểu thế giới này.
Cho nên hai người này chuẩn bị nói cái gì, Khuyết Chu đều rõ lòng bàn tay.
Thấy Khuyết Chu dầu muối đều không ăn, hai người này tức giận không nhẹ, người bên trái đập mạnh vào bàn hai cái, giận dữ nói: "Bây giờ cô còn là một học sinh, cô có biết nếu cô không nhận tội, về sau bị bắt vào tù thì cả đời này của cô đều bị hủy không?"
Xung quanh phòng thẩm vấn rất tối, chỉ có ngọn đèn trên đỉnh đầu Khuyết Chu và hai cảnh sát đang sáng.
Một chùm ánh sáng kia chiếu rõ ràng khuôn mặt của Khuyết Chu.
Vốn cô vẫn lạnh nhạt ngồi đó, nhưng sau khi nghe xong những lời này, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.
Khí thế trên người Khuyết Chu vào lúc này làm cho tim của hai người kia đập cực nhanh, còn chưa mở miệng, Khuyết Chu đã nói: "Tôi nói tôi không có tội.
Thương Đức Tuyên vận dụng chức quyền nhận hối lộ đó là tội, Thương Hạo bắt nạt người khác trong trường học, đưa nhiều nữ sinh đến khách sạn cưỡng hiếp còn quay video uy hiếp cũng là tội.
Những người phạm tội như vậy sao các người không bắt? Vì sao lại mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm như vậy?"
Vừa rồi anh cảnh sát kia vỗ bàn vài cái, bây giờ đổi lại thành Khuyết Chu.
Cô đập mạnh vào bàn.
Tiếng động lớn trong phòng thẩm vấn truyền ra bên ngoài.
"Rầm" một tiếng.
— _
Một cái bàn lớn như vậy lại trực tiếp rạn nứt.
Cảnh sát mở to hai mắt, thậm chí bị lời nói và khí thế của cô ép đến không ngẩng đầu lên được.
Trên mặt bọn họ cũng có rối rắm, chột dạ, thậm chí là thống khổ.
Về phần vì sao thống khổ, Khuyết Chu cảm thấy có lẽ những cảnh sát này cũng là nhân vật nhỏ bị cấp trên chèn ép.
Có lẽ bọn họ cũng từng muốn phản kháng, nhưng kết quả không được như ý muốn.
Nhất là tên cảnh sát có thâm niên kia.
Anh ta bỗng nhiên thở dài: "Cô bé, trên thế giới này có một số việc sau khi lớn lên cô mới biết, thỏa hiệp chỉ là bị ép buộc, không thỏa hiệp sẽ bị loại bỏ."
"Quy tắc là ai đặt ra?" Khuyết Chu hỏi.
Anh ta ngẩn người không lên tiếng.
Khuyết Chu hừ nhẹ một tiếng: "Quy tắc hẳn là do con người đặt ra, nhưng anh nói xem những người đó có thể được gọi là người sao? Trong lòng anh rõ ràng biết tôi không phạm tội, đúng không? Nếu anh còn chút lương tâm, không nên mang theo cấp dưới của mình đến đây ép hỏi tôi."
"Nhưng cô sẽ không thành công đâu."
"Tại sao anh biết tôi sẽ không thành công, tôi còn chưa làm gì mà anh đã biết tôi không thành công? Tôi nói cho anh biết, chuyện mà tôi muốn làm nhất định sẽ làm được."
Lời nhẹ nhàng được nói ra lại như một cây búa lớn đập vào lòng hai người kia.
Cảnh sát hoảng hốt nhớ tới rất nhiều năm trước, mình tràn đầy nhiệt huyết vào nghề, muốn vì dân trừ hại, muốn trở thành thần thám.
Nhưng thực tế nhiều năm như vậy, anh ta đã gặp qua quá nhiều việc dùng chức quyền lộng hành trên đời.
Anh ta đã phải chìm sâu trong vũng lầy này để sống.
Trong một thời gian dài không thể thoát ra ngoài.
Bây giờ nhìn Khuyết Chu cũng bị chìm vào vũng bùn, nhưng cô vẫn tin tưởng vũng bùn đó sẽ biết mất.
Dường như anh ta thấy mình của trước đây trên người Khuyết Chu.
Không, cô giỏi hơn mình trước đây rất nhiều.
Bên trong phòng thẩm vấn là một sự im lặng dài đằng đẫng.
Anh cảnh sát bên cạnh nhìn thầy của mình, sau đó lại nhìn Khuyết Chu, hoàn toàn không thể hiểu được vừa rồi hai người này đang nói chuyện bí mật gì.
"Thầy, còn hỏi không..."
Cảnh sát kia chợt đứng lên: "Chuyện lần này tôi coi như không xảy ra, dù sao cô vẫn là học sinh, mau trở về trường đi."
Hạt vừng nhỏ vốn cúi đầu tức giận, bây giờ lập tức thè đầu lưỡi ra: "Tên cảnh sát này còn chưa hoàn toàn mất hết lương tâm."
Khóe miệng Khuyết Chu nhếch lên: "Anh cảnh sát, anh bị chèn ép nhiều năm như vậy, chẳng lẽ trong lòng không hận, không muốn trả thù sao?"
Giỏi lắm!
Đại lão bắt đầu giật dây cảnh sát luôn rồi!
Hạt vừng nhỏ khiếp sợ, nhìn biểu cảm của anh cảnh sát bắt đầu dao động.
Giọng nói của cô gái như một con sâu có độc mê hoặc lòng người.
Nhẹ nhàng chui vào lỗ tai anh ta: "Bây giờ anh vẫn còn trẻ, Thương Đức Tuyên hại bao nhiêu người anh còn rõ hơn tôi, tôi chỉ muốn yên lặng học tập, muốn thi đậu vào đại học Thủ đô, muốn báo đáp tổ quốc, nhưng mà anh nhìn xem chúng ta bị hại thành cái dạng gì rồi?!?"
Cảnh sát xoay người, cụp mắt nhìn Khuyết Chu: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Tôi tin tưởng anh là một cảnh sát tốt, chứng cứ đang ở trên tay tôi, tôi cần anh giúp tôi một chuyện."
Anh ta nhắm mắt lại, dường như đang cân nhắc có nên làm chuyện này hay không.
Bây giờ người cảnh sát trẻ bên cạnh xem như hiểu rõ hai người đang nói gì rồi.
Anh cảnh sát trẻ tuổi không biết gì, cứ tưởng rằng chính Khuyết Chu là người đánh bí thư Thương.
Nhưng khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người, anh ta mới rõ là bí thư Thương kia không phải hạng người tốt lành gì, mà cô gái này có bằng chứng, muốn giúp thây mình trả thù.
So với đám cảnh sát được xã hội mài dũa, anh cảnh sát trẻ tuổi này hiển nhiên như nghé con mới sinh không sợ cọp.
Anh cảnh sát kia tiếp lời của cô: "Chứng cứ gì, tôi giúp cô gửi lên phía trên."
"Anh chắc chắn chưa?" Khuyết Chu ngước mắt lên nhìn anh ta.
Vừa rồi anh cảnh sát còn hùng hổ dọa người, bây giờ lại nặng nề ừ một tiếng.
"Tôi chắc chắn."
Sau đó Khuyết Chu mượn máy tính của cục cảnh sát đăng nhập tài khoản cá nhân của mình vào, sau đó sao chép những thứ trong tài khoản vào USB.
Hạt vừng nhỏ rất hiển nhiên không tin tưởng vào anh cảnh sát này: "Tỷ tỷ, vừa rồi anh cảnh sát này còn hung dữ như vậy, tỷ chắc chắn anh ta có thể giao thứ này lên trên sao?"
Thật ra hạt vừng nhỏ muốn hỏi tại sao cô không trực tiếp giao lên, tự mình đưa cho các cơ quan có thẩm quyền hoặc đưa lên mạng mà đưa cho người này?
Việc này không phải dễ dàng hơn sao?
Thật ra Khuyết Chu cũng nghĩ tới điểm này.
Nhưng chuyện này lại không có trong nguyện vọng của nguyên chủ.
Cô đã mạo hiểm vì một tên rác rưởi như Thương Hạo mà để chính mình bước vào cục cảnh sát.
Nếu dùng tài khoản cá nhân của hạt vừng nhỏ tố cáo đến các cơ quan có thẩm quyền, có lẽ chuyện này vẫn sẽ không được giải quyết.
Cho nên cô nhất định phải tham gia thi đấu, được hiệu trưởng đại học Thủ đô tán thưởng.
Phải đến đồn cảnh sát, để cảnh sát thay mình đi giao nộp bằng chứng lên phía trên.
Bởi vì cảnh sát cũng là người của các cơ quan có thẩm quyền, bọn họ tố cáo có thể khiến người ta chú ý hơn là một học sinh nho nhỏ như Khuyết Chu.
Quan trọng nhất là, nếu bây giờ Khuyết Chu mạo hiểm, bảo đảm mọi chuyện vẫn không được giải quyết, các bạn học và thầy cô trong trường đều sẽ bị liên lụy.
Loại người như Thương Đức Tuyên, nếu ép quá thì chuyện gì ông ta cũng có thể làm.
Lần này là giữa ban ngày ban mặt chặn xe của bọn họ, vậy lần sau thì sao?
Cô không thể cam đoan mình có thể bảo vệ tất cả mọi người, cô chỉ có thể bảo vệ một mình Kỳ Hứa mà thôi.