Ánh mắt thôn dân nhìn Khuyết Chu càng thêm sùng bái và tôn kính.
Hạt vừngg nhỏ có chút kỳ quái hỏi: "Tỷ tỷ, trước kia một khi tỷ sử dụng linh khí sẽ bị Thiên Đạo phát hiện, sau đó sẽ có mây đen kèm theo tiếng sấm, nhưng tại sao hai ngày vừa rồi không có nha?! Muốn hạt giống sinh trưởng cần phải tốn rất nhiều linh khí đúng không?”
"Không cần thiết phải dùng linh khí."
"Hả?"
"Những cây lúa mạch này có thể thành công sinh trưởng đều là vì chính những thôn dân này, ta cũng không sử dụng linh khí, vốn dĩ trong núi Tuyết đã có linh khí, muốn thúc đẩy những hạt giống này sinh trưởng thì cần một chút linh khí trên núi Tuyết và lòng tham của những thôn dân này là được."
Hạt vừng nhỏ càng cảm thấy mơ hồ: "Tham lam còn có thể thúc đẩy việc sinh trưởng của lúa mạch sao?"
"Đương nhiên là có thể, dục vọng và tham lam của một người là chất dinh dưỡng để cây ác quỷ lớn lên mà."
Cây ác quỷ?
Hạt vừng nhỏ như hiểu ra mọi chuyện: "Cho nên thật ra những cây lúa mạch này đều là giả?!"
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Cũng có thể nói là như vậy, những cây lúa mạch này không thể rời khỏi thôn này, một khi rời khỏi thôn sẽ biến thành một thứ vô dụng."
Những người này là nguyên nhân dẫn đến kết quả về cái chết của nguyên chủ, Khuyết Chu sẽ không lương thiện đến mức để cho những người này thật sự có được những cây lúa mạch, sau đó mang ra chợ bán.
Ngay lúc này, Khuyết Chu đang cầm sổ sách trong tay đứng ở trước cửa nhà trưởng thôn.
Cô gõ vào cánh cửa hai cái: "Trưởng thôn, tôi là Khuyết Chu, mười năm trước ông mượn của ba tôi 100 tệ, bây giờ phiền ông trả lại số tiền đó cho chúng tôi."
Nhà của trưởng thôn như là "khu vực phồn hoa trong thôn, người đến người đi cực kỳ nhiều, Khuyết Chu lại chọn giữa trưa lúc mọi người về nhà ăn cơm, cất cao giọng nói của mình.
Bên trong không có động tĩnh gì, Khuyết Chu lại kêu thêm một lần nữa.
Thật ra mười năm trước trưởng thôn thiếu ba của cô không phải 100 tệ mà là 20 tệ mà thôi, nhưng trong cốt truyện gốc, trưởng thôn đổi trắng thay đen nói nguyên chủ mượn tiền ở chỗ ông ta nhiều lần, người trong thôn thì lại tin lời trưởng thôn, dẫn đến bị đám súc sinh này xâm hại, những người đó còn nói là do nguyên chủ đáng đời.
Khuyết Chu liên tục gọi to ba lần, thôn dân bên cạnh mở cửa ra, anh ta gần như nịnh nọt khom lưng, thấy Khuyết Chu thì kêu lên một tiếng Thần Nữ, sau đó mới từ khe hở trước cửa nhìn vào bên trong.
Anh ta than thở: "Sáng nay vẫn còn thấy có người ở nhà, sao bây giờ không có động tĩnh gì hết vậy?"
"Có phải trưởng thôn chê tôi phiên nên không muốn gặp tôi không?" Khuyết Chu thở dài.
Thôn dân lập tức nhíu mày: "Ngài là Thần Nữ, ngài tới tự mình gặp ông ta đó là vinh hạnh của ông ta.
Thần Nữ, ngài lùi về phía sau một chút để tôi phá cửa, cái cửa này tôi chỉ cần đạp một cái là bay ngay.
Chắc là trước đó vì ông ta đã nhốt ngài lại nên mới không có mặt mũi gặp ngài đó."
"Vậy... vậy làm phiền anh rồi."
"Không phiền không phiền, ngài đứng về phía sau là được rồi." Vẻ mặt người nọ càng nịnh nọt hơn.
Khuyết Chu yên lặng lui vê phía sau vài bước, người đàn ông nhấc chân, rầm một tiếng, âm thanh rất lớn truyền đến.
Cuối cùng giọng nói mắng chửi đĩnh đạc của trưởng thôn mới xuất hiện, ông ta từ trong phòng của mình đi ra đã thấy cái cửa ngõ của mình lung lay sắp ngã, sau đó râm một tiếng ngã sấp xuống sân, bụi đất bay đầy trời.
Khi trưởng thôn thấy Khuyết Chu, ông ta trợn trắng mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Hạt vừng nhỏ: "XìIII Ông ta còn dám trợn trắng mắt sao?III Dựa vào cái gì mà ông ta đòi trợn trắng mắt! Làm sao dám! Ta muốn cắn chết ông ta, cắn chết ông ta!"
Con rắn nhỏ bắt đầu phẫn nộ cắn loạn trong không khí, dường như muốn cách một hệ thống cắn chết trưởng thôn này vậy.
"Cô không biết xấu hổ mà còn đến đây sao?! Chuyện lần trước cô nhốt tôi vào trong nhà gỗ tôi còn chưa đến tìm cô tính sổ, vậy mà cô lại dám đến đây tìm tôi???" Trưởng thôn vừa đi về phía Khuyết Chu vừa mắng chửi cô.
Thôn dân xung quanh nghe thấy động tĩnh cũng ùa nhau ra xem.
Thấy trưởng thôn chỉ vào Khuyết Chu như vậy, thôn dân vừa rồi đạp cửa cũng mặc kệ, lập tức chắn trước mặt Khuyết Chu: "Ông làm gì vậy?! Ông nên đối xử khách khí với Thần Nữ một chút đi!"
"Thần Nữ? Các người có tật giật mình à, trong khoảng thời gian này cô ta cho các người chỗ tốt gì mà lại khiến các người giống như kẻ ngốc nghe theo lời của cô ta như vậy?"
Cũng không trách trưởng thôn không biết chuyện trên ruộng đất ngoài đồng.
Lần trước Khuyết Chu đánh ông ta còn mang theo nội lực, làm ông ta phải nằm trên giường rất lâu mới khỏi, mỗi ngày chỉ có mấy người kia tới thăm ông ta.
Trong ruộng của mấy người kia cũng không mọc ra lúa mạch, cho nên trưởng thôn cảm thấy nhất định là Khuyết Chu đang gạt người.
Đám thôn dân nghe ông ta nói xong đã lên tiếng nhạo báng: "Ruộng đất của nhà ông không mọc lên lúa mạch thì chính là ông tự mình gieo gió gặt bão, ông cùng với mấy người lão Tam cả ngày chỉ biết chỉ trỏ Thần Nữ.
Thần Linh đứng về phía Thần Nữ, nhất định sẽ không cho ruộng đất của các người lương thực, lúa mạch của chúng tôi đều sinh trưởng vừa nhanh vừa tốt, qua vài ngày nữa là có thể thu hoạch, còn ông, ông làm trưởng thôn của chúng tôi nhiều năm như vậy nhưng đã mang lại lợi ích gì cho chúng tôi chưa?!" Thôn dân mồm năm miệng mười mở miệng nói.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, rõ ràng nửa tháng trước đám thôn dân này luôn thích đi theo phía sau lưng của trưởng thôn, kêu trưởng thôn này trưởng thôn nọ, nhưng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi.
Lời nói của thôn dân khiến trưởng thôn lập tức trợn trắng mặt, ông ta trừng mắt nhìn người nọ, chỉ vào anh ta rồi nói: "Anh lặp lại lần nữa."
"Nói thì nói, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Ông..."
"Thôi, không cần nói nữa, cảm ơn anh đã nói giúp tôi, lần này tôi tới đây chỉ muốn lấy 100 tệ mà trưởng thôn đã mượn của ba tôi thôi chứ tôi không muốn cãi nhau." Khuyết Chu thở dài nói rồi mở sổ sách ra.
Đương nhiên cái sổ sách này là Khuyết Chu tiện tay viết, dù gì người ở đây không biết chữ, chỉ biết số.
Trưởng thôn xì một tiếng: "Ai nợ tiền ba cô!"
"Mười năm trước, lúc ông vừa mới lên làm trưởng thôn, vợ ông sinh con nhưng ông nói trong nhà không có tiền, lấy đi một con gà mái biết đẻ trứng cùng năm quả trứng gà rồi còn mượn thêm tiền, tôi không tính tiền con gà mái và mấy quả trứng đó, còn tiền thì tôi phải lấy lại không thiếu một xu."
Lời của Khuyết Chu khiến trưởng thôn đột nhiên nhớ tới buổi tối vào mười năm trước.
Nhưng không phải ông ta chỉ mượn có hai mươi tệ thôi sao?! Sao lại biến thành 100 tệ rồi!
Mấy năm nay ông ta cũng nhớ tới mình từng mượn tiền của ba Khuyết Chu, nhưng ông ta chưa từng nghĩ tới phải trả lại số tiền đó, với cái đầu óc không mấy linh hoạt của ba Khuyết Chu, không chừng đã sớm quên đi chuyện này, không nghĩ tới bây giờ lại tìm tới cửa.
Trưởng thôn lại bắt đầu mạnh miệng: "Tôi chưa từng tới mượn tiền ba của cô, cô đừng ở đây nói nhăng nói cuội."
Khuyết Chu lạnh lùng a một tiếng: "Ai nói nhăng nói cuội trong lòng mình tự biết, tôi khuyên ông tốt nhất nên trả lại tiền cho tôi, nếu không Thần Linh trừng phạt thì người như ông không thể chịu nổi đâu!"
"Trừng phạt? Nếu thật sự có trừng phạt đã sớm trừng phạt, còn phải đợi đến bây giờ? Cô cũng chỉ lừa gạt những kẻ ngốc này thôi, cô cho rằng cô có thể lừa gạt được tôi sao? Trên thế giới này căn bản không có..."
"Không có gì?" Khuyết Chu nhướng mày hỏi.
Lời đến bên miệng lại bị trưởng thôn nghẹn trở về, thiếu chút nữa ông ta đã nói ra khỏi miệng.
Nếu thật sự lỡ miệng, đến lúc đó ông ta chắc chắn sẽ gặp phiền phức.
Trưởng thôn hít sâu một hơi, cầm chổi bắt đầu đuổi người: "Mau đi cho tôi, đừng ở chỗ này nói những thứ kia nữa, từ trước tới này tôi chưa mượn tiền của ai cả, mau cút đi cho tôi!"