Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mày là yêu tinh sao?”

"Mày có thể nói tiếng người không?"

"Năm nay mày bao nhiêu tuổi? Tại sao đuôi mày lại bị thương?"

"Mày nhìn thấy tao ở đâu?"

Bên tai là tiếng nước róc rách của dòng sông, dòng nước không chảy xiết nhưng cũng đủ để Cư Hoài nghỉ ngơi, bởi vì dòng nước có thể đẩy bọn họ đi về phía trước, dòng nước một đường chảy xuống phía dưới, tới sáng hẳn có thể đưa mình rời khỏi nơi này.

Người của anh đã đợi ở trên trấn nhỏ, chỉ cần đến đó, vậy anh sẽ an toàn.

Khuyết Chu vẫn giữ khoảng cách với anh, tao nhã sửa sang lại bộ lông trên người mình.

Thật ra cô cũng không muốn làm như vậy, nhưng bản năng của mèo khiến cô luôn không tự chủ được mà bắt đầu liếm lông, cô dứt khoát cũng mặc kệ.

Nhưng cô không nghĩ tới, Cư Hoài lại nói nhiều như vậy, mặc dù không biết rốt cuộc Cư Hoài làm nghề gì, nhưng có thể bị người đuổi giết, khẳng định không phải người bình thường.

Vừa rồi Cư Hoài xử lý vết thương rất thuần thục, có thể nhìn ra anh thường xuyên bị thương.

Thường xuyên bị thương, lại thường lui tới mấy trấn nhỏ như thế này, hơn nữa vũ khí trang bị cũng rất tiên tiến, vừa nhìn đã biết làm công việc cực kỳ nguy hiểm.

Về phần công việc nguy hiểm gì, Khuyết Chu cũng không quan tâm lắm, dù sao hiện tại hai người có thể sống sót là quan trọng nhất.

Nhiều vấn đề như vậy chỉ khiến Khuyết Chu ngước mắt nhìn Cư Hoài, trong ánh mắt khinh thường mang theo chút không kiên nhẫn.

Khóe miệng Cư Hoài không tự chủ được gợi lên một nụ cười: "Từ trước cho tới bây giờ tao chưa từng nghĩ tới sẽ nói chuyện cùng với một con mèo, nhưng mà mày không giống với những con mèo khác, mày là một yêu tinh mèo, tao thấy mày cũng bị thương, hay là mày đi theo tao đi."

Khuyết Chu dừng động tác lại, duỗi lưng một cái, dùng đầu của mình đẩy cánh tay Cư Hoài một cái.

Xúc cảm lông xù mang theo chút ấm áp khiến lòng Cư Hoài cũng mềm nhữn theo.

Thuyền không ngừng trôi trên sông, khi mặt trời sắp mọc, Khuyết Chu nhìn thấy bên bờ cách đó không xa có một đám người, đó là thủ hạ của Cư Hoài.

Thủ hạ kéo thuyền vào bờ, khi nhìn thấy con mèo màu trắng bên cạnh Cư Hoài, đám thủ hạ còn tưởng rằng mình nhìn lầm.

"Lão đại, sao anh lại nhặt một con mèo về vậy?"

Cư Hoài khoát tay lên người của tên thủ hạ đó, nụ cười trên mặt đã không còn, lạnh lùng nói: "Là nó cứu tôi, trên người nó cũng có vết thương, mau tìm bác sĩ thú ý chữa trị cho nó đi."

"Hả? Mèo cứu anh? Lão đại, không phải anh đang nói mê sảng chứ?"

Người này thành công chiếm được ánh mắt nhìn chăm chú của Cư Hoài, vì thế thức thời ngậm miệng lại.

Ngay khi Khuyết Chu bị cấp dưới ôm đi, lúc vừa chuẩn bị lên xe, suy nghĩ một chút, anh vẫn xoay người ôm Khuyết Chu bị cấp dưới ôm vào lòng vào trong ngực của mình.

Trên người anh còn mùi máu tươi và mùi thảo dược trên vết thương.

Cấp dưới trừng to mắt: "Lão đại, anh..."

"Con mèo này là tôi nhặt được, vậy nó chính là đồ của tôi, nếu là của tôi, vậy tôi sẽ ôm”

Nói xong, Cư Hoài ôm Khuyết Chu ngồi vào trong xe.

Chỉ còn lại đám thuộc hạ trợn mắt há hốc mồm.

Không phải lão đại thích sạch sẽ sao?l

Con mèo trắng kia thoạt nhìn rất bẩn thỉu, chẳng lẽ lão đại thật sự được con mèo này cứu?

Bên trong xe rất rộng rãi, bác sĩ tư nhân đang xử lý vết thương cho Cư Hoài.

Sau khi nhìn Khuyết Chu, bác sĩ tư nhân kia có chút khó xử: "Tiên sinh, tôi vẫn đề nghị ngài nên thả mèo đi, nếu không nó có thể cào ngài bị thương, hoặc là có vi khuẩn trên người tạo thành nhiễm trùng lần thứ hai cho ngài."

Nói xong, Khuyết Chu từ trong lòng Cư Hoài nhẹ nhàng nhảy lên ghế lái phụ, an tĩnh ngồi đó.

Bác sĩ: "..."

Trên mặt Cư Hoài lộ ra chút kiêu ngạo: "Nó có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, nó rất ngoan, hơn nữa còn rất lợi hại, sẽ không gây thương tổn cho tôi."

Anh đã nói như vậy, bác sĩ cũng không tiện nói gì, khi nhìn thấy vết thương trên đùi Cư Hoài, anh ta rất kinh ngạc: "Tiên sinh, vết thương trên đùi ngài là tự ngài xử lý qua sao?"

"Đúng vậy, dùng thuốc đắp qua, bị nhiễm trùng rồi sao?" Cứ Hoài mở mắt nhìn chân của mình.

Bác sĩ vội vàng lắc đầu: "Không phải, vết thương trên đùi ngài đã hoàn toàn không sưng đỏ nữa, ngài đã xử lý rất tốt, mà thảo dược đó tên là gì? Tiên sinh có tiện nói với tôi không?"

Cư Hoài nhìn mèo trắng: "Là nó tìm cho tôi."

Hóa ra rất hữu dụng, vốn anh còn tưởng rằng thảo dược mà con mèo này mang đến không có tác dụng gì nữa chứ.

Trong mắt Cư Hoài mang theo sự vui vẻ, bác sĩ lại càng kinh ngạc, một con mèo mà có thể nhận ra được thảo dược?

Bác sĩ suy nghĩ nửa ngày mới tìm được một lý do: "Có thể là con mèo sống trong hoang dã đã lâu nên có thể hiểu rõ hoàn cảnh nơi đó, lúc chúng nó bị thương chắc cũng sẽ tìm thảo dược chữa thương cho mình."

Thì ra là vậy! Cư Hoài khẽ gật đầu anh còn tưởng rằng con mèo này thật sự là yêu tỉnh gì chứ.

"

Bây giờ nhìn xem, có thể chỉ là con mèo này thông minh hơn những con mèo bình thường khác mà thôi.

Vết thương được quấn băng vải, ngón tay Cư Hoài bay múa trên bàn phím máy tính, khớp ngón tay thon dài tựa như muốn ấn bàn phím đến tê liệt.

Sau một lúc lâu, máy tính bắn ra âm thanh muốn trò chuyện video, Khuyết Chu nâng mắt nhìn lại, Cư Hoài tựa vào chỗ ngồi phía sau, vẻ mặt lười biếng mang theo chút áp bức.

Nửa khuôn mặt anh biến mất trong bóng tối, ánh bình minh chỉ chiếu sáng một nửa khuôn mặt anh.

Cặp chân dài kia duỗi thẳng, chân bị thương tùy ý khoác lên chân không bị thương.

Cuộc gọi đã được kết nối.

Cư Hoài lời ít ý nhiều nói: "Đi xử lý những người đó đi, giao chúng cho bọn họ, nếu muốn chúng ta biểu hiện ra thái độ, vậy thù này chúng ta không thể không thể báo, nếu anh ta thấy tôi không chết, nhất định sẽ tức chết."

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Làm xong hết mọi chuyện, cuối cùng Cư Hoài mới cảm thấy mệt mỏi.

Tinh thần vẫn căng thẳng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Cư Hoài vẫy vẫy tay với Khuyết Chu: "Tiểu Bạch, lại đây."

Tiểu Bạch?

Đây là cái tên bình thường gì vậy?

Sắc mặt con mèo trở nên thối hoắc, quay đầu ngồi trên ghế ngồi lại bị một đôi bàn tay lớn ôm lấy, Khuyết Chu bị ép ghé vào trên ngực Cư Hoài.

"Vậy mà mắt của mày lại có hai màu?" Cư Hoài có chút kinh ngạc, vì tối hôm qua trời quá tối nên anh cũng không phát hiện ra.

Bây giờ đang là ban ngày nên anh mới thấy rõ bộ dáng của con mèo nhỏ này.

Tướng mạo cực kỳ đẹp mắt, đôi mắt vừa lớn vừa tròn ngập nước, một sợi lông màu nâu ở đuôi mắt giống như tai mắt hơi giương lên, mang đến cho nó vài phần quyến rũ.

Lúc nó nháy mắt sẽ giống như một người đang nháy mắt với anh.

Cư Hoài cười xoa đầu cô: "Mày yên tâm, sau này sẽ không có ai bắt nạt mày nữa."

Một người đàn ông và một con mèo ngủ thiếp đi trên chiếc xe lắc lư.

Chờ Khuyết Chu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái đệm mềm mại.

Tất cả đồ vật xung quanh đều rất lớn, cô đang ở trong một căn phòng, bên cạnh là thức ăn cho mèo.

"Tỷ tỷ, hình như nam chính đã đi ra ngoài xử lý công việc rồi." Hạt vừng nhỏ mở miệng nói.

Khuyết Chu nhíu mày, nhìn thức ăn cho mèo hỏi: "Đây không phải là thứ ta phải ăn chứ?"

Hạt vừng nhỏ: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là vậy."

Khuyết Chu: "..." Tuy rằng bây giờ cô là một yêu tinh mèo, nhưng không có nghĩa là cô phải ăn thức ăn cho mèo.

Cô hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị, cánh cửa vốn bị đóng lại được mở ra, Khuyết Chu từ khe cửa chui ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Khuyết Chu nghe thấy giọng nói của Cư Hoài.

Trong nụ cười lạnh mang theo chút khinh thường, còn có giọng nói của một người phụ nữ.

Người phụ nữ khóc lóc cực kỳ đau khổ, vừa khóc vừa nói: "A Hoài, thật sự em không cố ý, anh đừng rời khỏi em được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK