Một cây hoa đằng phía sau giống như mũi tên sắc bén, đâm về hướng Khuyết Chu và người đang nói chuyện với cô kia bằng một tốc độ cực nhanh.
Cô lạnh lùng giơ tay lên, người nọ vội vàng mở miệng: "Trên dây leo có kịch độc, đừng đụng vào!"
Nhưng hoa đẳng kia đã bị Khuyết Chu nắm trong lòng bàn tay.
Cô không hề bị độc tố trên hoa đằng ăn mòn, trong nháy mắt bắt được hoa đẳng kia, Khuyết Chu cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, rất giống với khí tức ở trên núi của Đỗ Phong ngày đó.
Hoa đằng này, là của Đỗ Phong!
Khuyết Chu tay không kéo mạnh hoa đẳng kia về phía saul
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đã trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt dừng lại trên cánh tay đã bị thương của anh ta, sau đó thản nhiên mở miệng: "Mạo phạm rồi! Mượn máu của anh một chút."
"Cái gì... hả?" Còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay mảnh khảnh đã bôi một ít máu trên cánh tay của người đàn ông kia.
Khuyết Chu lấy máu của người đàn ông kia vẽ lên một đồ án phức tạp trên dây leo của hoa đằng kia bằng tốc độ cực nhanh.
Máu tươi kia tỏa ra một chút ánh sáng yếu ớt bằng mắt thường cũng có thể thấy được, dây leo vốn giương nanh múa vuốt vào giờ phút này bị máu tươi này làm cho đau đớn vặn vẹo.
Khuyết Chu gắt gao nắm chặt dây leo ở ở lòng bàn tay.
"Vị tiên sinh này, anh còn đứng đó nhìn làm gì, hoa đằng trên tay tôi là hoa đằng chủ thể, bây giờ nhanh chóng thừa dịp này tiêu diệt nó đi, sau đó mở đường cho đám người kia rời đi."
Có một số nhân loại thật sự rất ngu xuẩn, thấy một người có bản lĩnh một cái là kinh ngạc đứng yên tại chỗ, dáng vẻ như chưa từng trải sự đời.
Người đàn ông kia bị Khuyết Chu quát lớn mới tỉnh táo lại, sương khói dần dần tản đi, toàn bộ nhà hàng Garden không chỉ có một mình người đàn ông này là mặc quần áo đặc thù.
Trên người đám người kia đều mặc quần áo tương tự, vừa nhìn đã biết là quần áo của nhân viên có công việc đặc thù.
Máu tươi đã phong ấn hoa đằng yêu, dây leo kia giãy giụa hai cái trên tay Khuyết Chu rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Cô ném dây leo xuống đất.
"Vừa rồi có một đại sư rất lợi hại, là cô ấy đã giúp chúng ta, cô ấy ở ngay bên kia!"
"Ở đâu, người ở đâu?"
Người đàn ông vừa rồi bị Khuyết Chu mượn máu tươi nhíu mày, giơ ngón tay chỉ về phía Khuyết Chu đang đứng.
"Ngay ở đó..." Giọng nói đột nhiên im bặt, nơi đó nào còn người nào nữa, không gian trống rỗng chỉ còn lại một cây dây leo cực lớn đang nhúc nhích, giống một con côn trùng cực lớn.
Anh ta cau mày: "Vừa rồi thật sự ở chỗ đó, là một cô gái rất xinh đẹp, ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng cô ấy là người bình thường bị hoa yêu này dọa choáng váng, kết quả cô ấy dùng máu tươi trên cánh tay tôi vẽ phù văn gì đó trên dây leo này, sau đó hoa đằng yêu này đã không còn động đậy được nữa."
Dứt lời, anh ta đi tới trước mặt dây leo, nhìn thấy phù văn như ẩn như hiện còn ở trên thân dây leo.
Anh ta chỉ vào phù văn kia, hưng phấn nói: "Chính là cái này!"
Các thành viên khác có chút bán tín bán nghi.
Nhưng nhìn anh hưng phấn như vậy, vẫn nhìn thoáng qua đó một chút.
Quả nhiên, phù văn phức tạp ở trên dây leo tản ra ánh sáng yếu ớt, trong đó ẩn chứa lực lượng trấn áp hoa đằng yêu này, làm cho nó không thể động đậy, cỗ lực lượng này lúc tới gân mới có thể cảm nhận được.
"Vừa rồi vị đại sư kia đi vê hướng nào?" Một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm nắm lấy tay người đàn ông vội vàng hỏi.
Trước ngực cô ta viết hai chữ "Đội trưởng" Vẻ mặt người đàn ông có chút chột dạ: "Đội trưởng, lúc cô ấy đi tôi không thấy rõ, tôi không biết..."
Người phụ nữ hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đạp cho anh ta một cước.
Đội trưởng đội khác phản ứng lớn như vậy, làm anh ta có chút tò mò hỏi: "Đội trưởng, người kia là người rất lợi hại sao?"
"Hai mươi năm trước, trong đội chúng ta có một vị đại sư chân chính biết đạo pháp, nhưng bởi vì một số chuyện, cụ thể chuyện gì thì tôi cũng không rõ lắm, năm đó tôi chỉ là một viên chức rất nhỏ rất nhỏ, tôi tận mắt nhìn thấy vị đại sư kia có thể hô phong hoán vũ, có thể lấy máu làm mực, vẽ các loại phù chú."
Các thành viên khác vô cùng khiếp sợ, giống như một đám trẻ con nghe kể chuyện xưa, đầu chen chúc lại với nhau: "Sau đó thì sao?"
"Ông ấy quy ẩn núi rừng, không biết đã đi nơi nào, chúng tôi tìm hai mươi năm nhưng vẫn không tìm được người.
Nghe nói ông thu một cô nhi làm đồ đệ, phù văn này giống như phù văn mà hai mươi năm trước tôi may mắn cùng đại sư đi làm nhiệm vụ đã thấy được."
Các đội viên càng khiếp sợ.
Người phụ nữ hít sâu một hơi: "Nhanh chóng dọn dẹp hiện trường cho tốt đi, lập tức thanh tẩy trí nhớ cho đám người kia, bảo Mộng Tổ chuẩn bị sẵn sàng, điều chỉnh phạm vi theo dõi, phải tìm được cô gái kia.
Gần đây đám yêu tinh đã không để ý đến hiệp ước ký kết với nhân loại nữa, thường xuyên hại người trong thành phố, bên phía Yêu Vương lại không thể liên lạc được, chúng ta phải hành động nhanh một chút, nếu không sẽ khiến cho xã hội xảy ra khủng hoảng không cần thiết."
"Vâng!"
*xx%
Trên đường về nhà, Khuyết Chu đi chợ mua thức ăn, tâm trạng của cô không tệ lắm, tuy rằng Diêu Hòa Khôn không bị nổ chết thật sự có chút đáng tiếc, nhưng nhìn vết thương trên người anh ta, nói là hủy dung cũng không quá.
Khuyết Chu hiếm khi ngâm nga một bài hát nhỏ khi đang đi trên cầu thang tiểu khu để vào nhà.
Cô nhớ tới trước kia, lúc mình muốn ăn gì thì thiếu niên sẽ ở một bên bất đắc dĩ nói cô tham ăn, một bên sẽ mua toàn bộ thức ăn mà cô thích về cho cô.
Thật ra cô là thân, căn bản không cần ăn gì, cũng không thích ăn lắm.
Chỉ là cô thích nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn, trong ánh mắt mang theo sự bất đắc dĩ mà nhìn cô.
Bỗng nhiên Khuyết Chu ngửi thấy một mùi máu tươi.
Tiếng cô ngâm nga hát dần dần nhỏ đi.
Nhà cô ở tâng bảy, trên cơ bản cô đều hay đi cầu thang bộ lên, nhưng tâng càng cao thì mọi người lại thích đi thang máy, cho nên trên hành lang này hầu như không có người.
Hạt vừng nhỏ hiện lên vô số ý nghĩ ở trong đầu: "Tỷ tỷ, có thể có án mạng gì đó không? Hoặc là yêu tinh các loại?" Thậm chí giọng nói của nó có chút hưng phấn.
Vừa rồi nhìn thấy đại lão nhẹ nhàng chế phục một hoa đằng yêu, dáng vẻ đó thật sự là quá đẹp trai, nó vẫn chưa thưởng thức đủ, kết quả đại lão đã giải quyết xong.
Bước chân Khuyết Chu chậm lại, cô ngẩng đầu thấy một chân đang ngục xuống trên cầu thang.
Đôi giày này rất quen thuộc.
Khuyết Chu bước nhanh hơn, khi nhìn thấy thiếu niên nằm bên cầu thang, đột nhiên cô dừng lại, đôi giày vải rách nát kia, ngoại trừ anh ra thì ai có thể đeo nó nữa?!
Toàn bộ nửa thân trên của thiếu niên đều thấm đầy máu tươi, quần áo trên người đã biến thành màu đỏ sậm.
Anh cau mày, đôi mắt xinh đẹp khi nhìn thấy người trước mắt, dường như xuất hiện một tia sáng.
"Xem ra tôi không... không tìm lầm."
"Anh đợi ở đây bao lâu rồi?"
"Không nhớ rõ, có thể một tiếng, cũng có thể là hai tiếng. Làm phiền cô, tôi không sợ chết, nhưng bây giờ tôi không thể chết." Nói xong, thân thể của anh mềm nhữn, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.