Ánh mắt kia cũng rất nhanh đã biến mất, ngay trong nháy mắt khi Khuyết Chu quay đầu.
Cô cũng lười đi tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc là ai phóng ra ánh mắt này.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Bả vai Khuyết Chu bị võ hai cái.
Một người đàn ông cầm ly rượu trên tay, tướng mạo bình thường, mặc âu phục, trong nháy mắt Khuyết Chu xoay người còn bị đối phương làm cho kinh ngạc một chút.
"Xin chào tiểu thư, tôi là Triệu Sướng, không biết có cơ hội làm quen với cô không?"
Khuyết Chu không nói gì, cô giơ tay lên, trên ngón giữa của mình có một chiếc nhẫn xinh đẹp, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng kinh người.
Người đàn ông lại giống như không nhìn thấy: "Không rõ đây là ý gì, tôi chỉ muốn làm quen với tiểu thư một chút, chắc không có gì đâu nhỉ?"
"Ý tôi là không tiện làm quen với anh."
Cô lùi lại nửa bước, vẫn mang theo nụ cười lễ phép, nhưng trong ánh mắt đã mang theo cảnh cáo.
Bây giờ người thông minh nhất định có thể nhìn ra cô đã tức giận, nhưng rất rõ ràng, người trước mắt gọi là Triệu Sướng này không biết là người của công ty nào, hẳn không phải người thông minh.
Thậm chí anh ta còn vươn tay, muốn sờ bả vai Khuyết Chu, nhưng bị Khuyết Chu né tránh.
Ánh mắt vốn pha lẫn ý cười đã hoàn toàn lạnh xuống.
"Tôi nói, không muốn bị làm trò hề, biết thức thời thì cút ngay." Sắc lạnh hiện lên trong mắt Khuyết Chu khiến Triệu Sướng sửng sốt.
Anh ta nhíu mày: "Cô không phải là minh tỉnh mà ban tổ chức mời tới sao? Cô ra vẻ cái gì? Cô có biết tiền của tôi có thể bao dưỡng bao nhiêu tiểu minh tinh không?"
"2" Người này đang nói cái gì vậy?!
Khuyết Chu không kiên nhẫn liếc mắt, đột nhiên nhìn thấy Yến Thanh, dường như đang bị mấy người vây quanh.
Cô nhíu mày chuẩn bị đi qua, lại bị người đàn ông này ngăn lại.
Người đàn ông vừa muốn nói, Khuyết Chu đã giơ tay giữ chặt cổ tay người đàn ông, sau đó dùng sức bẻ về phía sau.
Người đàn ông đau đến hít một hơi lạnh, há miệng, âm thanh đau đớn vừa phát ra, trong nháy mắt đã bị Khuyết Chu che lại.
Mùi thơm trên người cô chui vào trong mũi, nhưng Triệu Sướng lại không còn chút tâm tư hưởng thụ nào, bởi vì ánh mắt anh ta nhìn về phía Khuyết Chu, giống như cô thật sự muốn giết chết chính mình.
"Đừng đi theo tôi, nếu không tôi sẽ giết chết anh!" Khuyết Chu lại mỉm cười.
Nụ cười của cô trộn lẫn nọc độc, người đàn ông không dám không gật đầu.
Cuối cùng Khuyết Chu cũng buông người ra, nghe Triệu Sướng thở hổn hển, trong mắt chứa đầy nước mắt, cô cũng không quay đầu lại.
Triệu Sướng sợ tới mức phát run.
Người phụ nữ này thật khủng bố, tay đau quá hu hu hu.
Sau này không bao giờ tùy tiện đến gần mỹ nữ nữa.
*xx*x%
Yến Thanh bị vài người vây quanh.
Cậu nhìn đàn dương cầm ở cách đó không xa, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn bảo trì thân sĩ, không quên nhớ lời của chị gái nói, yến hội đêm nay là do chị ấy tổ chức.
"Các người có thể tránh ra không?"
"Không thể, Yến Thanh, mấy năm nay cậu lăn lộn trong giới giải trí tốt như vậy, nhiều người thích cậu như vậy, không bằng cậu hát cho chúng tôi nghe một bài đi, nếu chúng tôi vui vẻ, không chừng còn có thể cho cậu ít tiên." Một nữ sinh ôm hai tay, trong mắt đều là vẻ trào phúng.
Yến Thanh không nói gì, ánh mắt tối sâm lại.
Người kia mở miệng phụ họa: "Thật không hiểu nổi cậu, không chăm chỉ học hành trở về quản lý chuyện trong nhà, nhất định phải đi giới giải trí làm diễn viên gì đó, chậc chậc chậc, trách không được mẹ cậu cả ngày nói cậu làm gia đình mất mặt."
"Còn không phải sao, khoảng thời gian trước mẹ cậu ta còn gọi điện thoại cho mẹ tôi, nói cậu ta không về nhà ngày nào, lần này ngược lại đã trở về, trở về làm gì nha?"
Yến Thanh hít sâu một hơi, lửa giận trong lòng giống như một ngọn núi lửa muốn sống lại, lập tức phun trào.
Từ trước đến nay cậu không hay nói nhiều, chỉ có lúc viết ca khúc, mới là lúc mình có thể biểu đạt đầy đủ lời mà chính mình muốn nói.
Tại sao những người này không bỏ đi.
Tại sao?
Cậu sắp không nhịn được nữa rồi.
Đột nhiên.
Một mùi vị quen thuộc truyền đến.
Cánh tay Yến Thanh bị kéo lại.
Âm thanh lạnh nhạt dễ nghe vang lên bên tai mình.
"Mấy vị dường như là hơi quá mức xen vào việc của người khác nha."
Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện là Khuyết Chu.
Trong nháy mắt đó, lúc cậu sắp chết đuối, được Khuyết Chu cứu vớt, cô giống như tên của mình, kéo cậu lên thuyền của cô.
Mấy người bắt nạt Yến Thanh nhìn cũng không lớn tuổi, khoảng chừng hai mươi tuổi.
Trong nháy mắt, ánh mắt Khuyết Chu biến thành màu đỏ như máu, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục bình thường.
"Cô là ai mà xen vào việc của người khác?" Một nữ sinh nhíu mày mở miệng, có chút ghen tị với khuôn mặt của Khuyết Chu.
Khuyết Chu vẫn nở nụ cười ở trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt lại như nhìn thấu hết thảy: "Ở bên ngoài cô có ở chung với một chàng trai, ba của cô hẳn là không biết đi? Vậy vị hôn phu của cô biết chưa? Hình như cô còn đang mang thai."
Vừa nói xong, sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch.
Khuyết Chu lại nhìn về phía một người khác: "Cậu học đại học nhưng bị treo tám môn, học lại hai môn nhưng vẫn chưa qua được môn nào đã đòi tốt nghiệp, không biết nếu mẹ cậu thấy con trai mình không chịu thua kém như vậy ở trường học, chắc là không thể ngẩng cao đầu trước mặt thân thích được rồi."
"Còn cô, dùng tiền ba cô cho mình đi nuôi một tiểu bạch kiểm.
Ừm... Tiền đều tiêu hết, còn bị lừa chụp ảnh nóng, người trong nhà biết chắc cũng phải tức chết."
Cô mang theo ý cười, nói những chuyện mà cô cho là không quan trọng ra bên ngoài, trong nháy mắt sự khinh thường người khác trong ánh mắt của những người này dần tắt đi.
"Cô... Rốt cuộc cô là ai? Sao cô lại..." Một người trong đó mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Khuyết Chu.
Khuyết Chu: "Chị đây là người của Khuyết gia, chút chuyện hư hỏng của các người tôi cũng không có hứng thú, nhưng nếu các người còn tiếp tục bắt nạt cậu ấy như vậy, chị đây cũng không thể cam đoan, lỡ miệng nói chuyện các người đã làm cho người nhà của các người biết hay không..."
"Chúng tôi... Chúng tôi cam đoan sẽ không nhắm vào Yến Thanh nữa." "Được... Vậy bây giờ xin lỗi đi."
Khuyết Chu lấy di động ra, mở chức năng quay phim, quay ngay mặt của mấy người này.
Mấy người kia lập tức hoảng hốt, theo bản năng giơ tay che mặt của mình, gầm nhẹ: "Cô làm gì vậy?!"
"Sao lại che mặt, không muốn sao? Vậy bây giờ chị đây đi xem ba mẹ của các người đang ở đâu?!"
"Thật xin lỗi!" Trong nháy mắt, ai đều mở miệng xin lỗi.
Khuyết Chu cảm thấy thái độ của bọn họ không thành khẩn, bọn họ liền xin lỗi một lần nữa.
Cho đến khi Yến Thanh kéo cánh tay Khuyết Chu, sau đó nhỏ giọng nói: "Được rồi."
"Được rồi, Tiểu Thanh nói được rồi, các người đi đi."
Mấy người kia cảm thấy mình giống như một con chó mà Khuyết Chu nuôi, dáng vẻ cao quý của cô dường như là bẩm sinh, nhưng mấy người này đến rắm cũng không dám thả, ngoan ngoãn rời đi.
Khuyết Châu thở dài, gửi video mình vừa mới quay được cho Yến Thanh.
"Sau này nếu mấy người này còn nói gì nữa, cậu cứ đưa video này ra, sau đó dùng lời tôi vừa nói uy hiếp một chút."
Yến Thanh gật đầu, còn túm lấy cổ tay Khuyết Chu.
Cậu cao hơn Khuyết Chu một cái đầu, đôi tay thon dài lại xinh đẹp, có thể hoàn toàn bao lấy cổ tay Khuyết Chu.
Giờ phút này lại tủi thân như một con chó nhỏ, trong mũi buồn bực phát ra một tiếng ừ.
"Cảm ơn chị." Cậu mở miệng.
Khuyết Chu lập tức nhếch miệng: "Không cần cảm ơn."