Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến đây, Khuyết Chu cũng có chút muốn cười.

"Ngày hôm qua chúng ta mới xác định quan hệ, chuyện như vậy sao em có thể nói với anh được, mấu chốt là ngay từ đầu em không để chuyện này ở trong lòng, chẳng lẽ anh không tin em có thể xử lý tốt chuyện này hử?"

Cô lại gần Lâm Dập một chút.

Xúc cảm làn da chạm vào nhau, đầu óc Lâm Dập có chút choáng váng.

Anh có thể nhìn ra, chuyện hôm nay tám phần là do Khuyết Chu tự mình đến tìm Vương Thiếu Khanh, chính là vì muốn đuổi Trâu Tử Minh ra khỏi công ty.

Trâu Tử Minh có thể cút, thân là một người bạn trai, tất nhiên anh vô cùng vui vẻ.

Dù sao ai cũng không muốn nhìn thấy bạn gái mình bị đàn ông nhìn chằm chằm ở trong công ty.

Đàn ông cũng coi như xong, lại còn là một tên cặn bã chân đạp không biết bao nhiêu thuyền.

Cái này ai có thể nhịn cho được?

Dù sao Lâm Dập cảm thấy mình không thể nhịn được.

Nhưng lời nói của Khuyết Chu hình như lại không thể phản bác.

Anh không thể làm gì khác hơn là ấm ức nói: "Vậy sau này nếu em muốn làm chuyện tương tự, em phải nói trước với anh một chút, hôm nay ông chủ của em gửi tin nhắn cho trợ lý Lý, sau khi nhìn thấy anh đã rất lo lắng."

"Được, lần này là em không đúng, nhưng mà tình huống như vậy anh còn muốn có lần sau sao?"

Lâm Dập sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không muốn."

Khuyết Chu nhìn anh như vậy, nào còn khí phách bá đạo của tổng giám đốc như vừa rồi.

Cô ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Dập.

Lâm Dập liền ngoan ngoãn cúi đầu cho rằng Khuyết Chu có chuyện gì muốn nói với anh.

Một giây sau, khuôn mặt Lâm Dập truyền đến xúc cảm ấm áp.

Còn mang theo mùi thơm xông về phía anh.

Khuyết Chu hôn lên má Lâm Dập.

Anh hơi mở to hai mắt, cánh tay không thể khống chế được ôm lấy Khuyết Chu, theo bản năng lại gần muốn đòi hôn.

"Đây là cửa đồn công an đấy! Sao? Anh muốn hai chúng ta bị bắt vào vì lý do nhiễu loạn trị an hả?" Khuyết Chu kéo anh lên xe.

Lâm Dập mỉm cười có chút ngốc nghếch, Khuyết Chu hôn một cái, anh làm sao còn nhớ tới đây là văn phòng hay đồn công an nữa.

Chỉ nghĩ phải hôn nhiều một chút.

Cửa xe mở ra lại bị đóng lại.

Khuyết Chu ấn bả vai Lâm Dập, nâng cằm người này lên.

Trong tình cảm của hai người, cô giống như một nữ vương, mà Lâm Dập lại là ky sĩ trung thành nhất của cô, thành kính ngẩng đầu sau đó chờ đợi nữ vương đến hôn môi mình.

Nụ hôn của nữ vương cuối cùng cũng rơi xuống.

Ngoài cửa sổ xe người đến người đi.

Cây hòe khổng lồ trên đường phố che khuất hơn phân nửa ánh mặt trời.

Những đốm sáng đó rơi vào trong xe đã biến thành những ngôi sao xinh đẹp.

Vì thế Lâm Dập và Khuyết Chu ôm nhau trong những vì sao ấy.

Môi của cô thật mêm mại, đây là phản ứng duy nhất còn lại trong đầu Lâm Dập, anh không thể suy nghĩ gì được nữa, đã hoàn toàn giao phó chính mình cho Khuyết Chu.

Cánh môi chạm nhau, tóc mai đan xen, Khuyết Chu dán sát bên cạnh anh hỏi: "Thích không" _

Thân thể Lâm Dập run lên, giọng nói khàn khàn, phát ra một tiếng ừ từ trong cổ họng.

Trăm chuyển ngàn hồi, hạt vừng nhỏ nhanh chóng che mắt lại, nó cảm thấy không cần biết mỗi lần nam chính trong mắt người khác là hồn nhiên lương thiện, hay là tổng tài bá đạo lạnh lùng cấm dục.

Gặp phải đại lão đều giống như mỹ nhân đứng đầu trong thanh lâu.

Mịi nhãn như tơ, hận không thể sử dụng tất cả vốn liếng để làm cho đại lão vui vẻ.

Âu phục mặc trên người đã bị vò nát.

Lúc Lâm Dập sắp không thở nổi, cuối cùng Khuyết Chu cũng buông tha cho anh.

Môi Khuyết Chu đỏ bừng, nhưng Lâm Dập cực kỳ giống vừa mới ra chiến trường xong.

Quần áo đều nhăn hết cả lên.

Cà vạt đã sớm không biết chạy đi nơi nào.

Ồ, nhìn lại thì phát hiện không biết từ lúc nào đã bị ném vào ghế sau xe.

Cà vạt màu đỏ sậm giống như một đóa hoa hồng, nở rộ sau lưng Khuyết Chu.

Cô hơi nhướng mày nói: "Lâm tổng, có hài lòng với biểu hiện của em không?”

Đầu óc Lâm Dập trống rỗng, một lúc lâu mới hồi phục lại.

Anh trả lời: "Hài lòng, hài lòng không thể hài lòng hơn."

"Vậy Lâm tổng có cho em lợi ích gì không?"

Khuyết Chu cũng thuận miệng nói.

Ai biết người này thật sự lấy ra một cái hộp từ ngăn chứa đồ ở phía trước xe.

Anh mở cái hộp ra, khuôn mặt còn chút ửng đỏ, không rõ là bởi vì nụ hôn vừa rồi nên đỏ, hay là bởi vì cái hộp trong tay này nên biến hồng.

Bên trong hộp là một sợi dây chuyền xinh đẹp.

Là vòng cổ đá quý màu đỏ như máu.

"Hai ngày trước anh nhìn thấy sợi dây chuyền này trên mạng, cảm thấy nó rất hợp với em." Lâm Dập lấy sợi dây chuyền ra, trên mặt đầy ngượng ngùng: "Vốn tối hôm qua đã muốn tặng cho em, nhưng ngày hôm qua anh quá kích động, vì quá kích động nên đã quên mất chuyện này.

Tặng cho em, cảm ơn em đã đồng ý làm bạn gái của anh."

Khuyết Chu nhìn người đàn ông đang rũ mắt, ngượng ngùng nhìn mình, thậm chí lòng bàn tay còn căng thẳng đến run rẩy.

Cô nhớ lại rất nhiều, rất nhiều năm trước.

Bên trong nhà tranh.

Thiếu niên cầm vòng tay đan bằng cây liễu đưa cho cô.

Người ấy cũng nói vậy.

"Cái này tặng cho người, cám ơn người đã đồng ý làm chủ nhân của ta."

Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, cô đã sớm thay đổi dáng vẻ.

Sao anh vẫn như vậy.

Khuyết Chu đưa tay nhéo nhéo mặt Lâm Dập, lại vén toàn bộ tóc của mình lên trước người, đưa lưng về phía anh: "Giúp em đeo lên."

Những viên đá quý màu đỏ như máu rơi xuống xương quai xanh của cô.

Bảo thạch vốn quý khí bức người nhưng ở trên người Khuyết Chu lại hết sức trong trẻo lạnh lùng.

Còn mang theo một chút cảm giác thần bí.

Cô giống như một quý tộc Huyết tộc, mà lúc này bảo thạch đã trở thành vật tượng trưng cho thân phận của cô.

"Đẹp." Lâm Dập nhìn chằm chằm cô nói.

Khuyết Chu bật camera điện thoại, đưa hai người vào trong khung hình: "Có muốn em đăng thêm một tấm hình của anh lên vòng bạn bè không?"

Lâm Dập đôi mắt sáng ngời: "Muốn!" Tách một tiếng.

Đám người hôm qua muốn xem bạn trai Khuyết Chu trông như thế nào, hôm nay đã nhìn thấy.

Tấm ảnh kia chỉ có thể dùng trai tài gái sắc ông trời tác hợp để hình dung.

Trong ảnh, Lâm Dập vừa lúc quay đầu nhìn Khuyết Chu, trong mắt toàn bộ đều là sự yêu thích.

Đá quý màu đỏ và đôi môi đỏ mọng của Khuyết Chu hợp lại bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.

Khuyết Chu cố ý để Vương Thiếu Khanh đến công ty chính là vì muốn làm lớn chuyện này, như vậy toàn bộ người trong công ty sẽ biết, sai ở chỗ Trâu Tử Minh là một tên cặn bã, mà không phải như trong kịch bản gốc.

Mặc dù nguyên chủ bị Trâu Tử Minh lừa thảm như vậy, vẫn có đồng nghiệp cảm thấy là lỗi của nguyên chủ.

Bây giờ đồng nghiệp đều biết là vấn đề của Trâu Tử Minh, Khuyết Chu tự mình tẩy trắng sạch sẽ.

Hơn nữa dáng vẻ Lâm Dập xông vào công ty đều bị tất cả mọi người nhìn thấy.

Sau khi ảnh chụp được đăng lên, mọi người cũng rôm rả chúc phúc cho hai người.

Mà tấm ảnh này vừa vặn cũng bị Trâu Tử Minh nhìn thấy.

Sau khi thấy Trâu Tử Minh like, vẻ mặt vốn đang vui vẻ của Lâm Dập trong nháy mắt cứng ngắc, nhìn chằm chằm ba chữ Trâu Tử Minh, giống như muốn nhìn đến khi đục ra cái lỗ trên điện thoại di động của Khuyết Chu.

Khuyết Chu cảm thấy anh thật sự rất đáng yêu, trêu chọc anh vài cái.

Chọc cho Lâm Dập nắm lấy cánh tay của cô, một người cao một mét chín ở trong xe rầm rì.

Cuối cùng cô cũng kéo Trâu Tử Minh vào danh sách đen ở trước mặt Lâm Dập, thuận tiện xóa luôn.

Trong nháy mắt, Lâm Dập như trời nhiều mây chuyển sang trong vắt, hôn lên má Khuyết Chu một cái: "Đưa em trở về, buổi tối anh tới đón em tan tầm."

"Được."

Xe vừa rời đi.

Trâu Tử Minh đã từ cửa đồn công an đi ra, vẻ mặt như muốn chết chứ không muốn sống nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK