Cho nên hai ngày trước, anh ta còn xin lỗi ba Khuyết, khóc lóc nói lúc trước mình không nên đối xử với bọn họ như vậy, không nên làm những chuyện không phải người như thế.
Nhưng một lúc sau thì bản tính của Khuyết Phong lại bại lộ.
Những năm gần đây chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà trên cơ bản đều do một tay Khuyết Chu lo liệu, đi tới thành phố lớn thì ba và bà nội đều không biết gì, đến di động máy tính cũng không biết dùng.
Ngược lại con gái ông cũng chưa bao giờ rời khỏi núi Tuyết, nhưng có thể là Khuyết Chu vừa trẻ tuổi lại thông minh, học thứ gì cũng nhanh, hơn nữa còn học chuyên ngành tài chính, cho nên cho từ trước tới nay chuyện trong nhà đều do Khuyết Chu quản, ba Khuyết cũng thường nói: "Em gái con nói không thể làm như thế này được!"
"Em gái con đã nói rồi, thứ này nên để ở chỗ này."
"Con không thể làm như vậy được, em gái con sẽ tức giận đó."
Tóm lại, ba câu nói của ba Khuyết không thể nào không nhắc đến Khuyết Chu, ngay cả ông cũng không phát hiện ra mình luôn nhắc đến con gái của mình.
Điều này làm cho Khuyết Phong rất khó chịu, trong mắt anh ta, mình mới là con trai trưởng của Khuyết gia, hơn nữa còn là con trai, Khuyết Chu chỉ là con gái, tuy rằng trong thành phố lớn có rất nhiều người nuôi dưỡng duy nhất một đứa con gái, nhưng ở trong núi Tuyết, nếu trong nhà chỉ sinh một đứa con gái sẽ bị người ta chê cười.
Khi ba Khuyết lại nói ra hai chữ Khuyết Chu, cuối cùng Khuyết Phong cũng đã mất kiên nhẫn.
Anh ta cau mày, mặc quần áo ba Khuyết mua cho, nhưng khuôn mặt đen muốn chết, cả người cũng gầy như khỉ, trước kia chỉ cần một vạn cũng thể sống được nửa năm, bây giờ quần áo hơn một vạn này được mặt trên người của anh ta như một bộ quần áo được mua ngoài vỉa hè.
"Ba, ba đừng nói đến Khuyết Chu nữa được không? Ba không cảm thấy kỳ quái sao?"
Ba Khuyết ngẩn người: "Kỳ quái cái gì?"
Khuyết Phong hừ lạnh một tiếng: "Trước kia em gái rất ngây thơ đáng yêu, chúng ta nói gì nghe đó, đều hướng nội thích yên tĩnh, nhưng từ khi được lên làm Thần nữ đã bắt đầu thay đổi, trở nên khủng bố hơn, từ trước tới giờ nó chưa từng đến thành phố lớn, làm sao có thể làm được nhiều thứ như vậy được? Còn nữa, ba nói nó thi đậu đại học Thủ đô, trước kia nó không biết được mấy chữ, nếu coi nó có thiên phú dị bẩm cũng không thể có khả năng thi đậu đại học Thủ đô được.
Ba, ba không nghĩ đến nguyên nhân tại sao nó trở thành như vậy sao?"
Ba Khuyết đúng thật là không nghĩ tới điều này.
Ông dừng một chút rồi nói: "Em gái con thông minh, cho nên..."
"Nó có thông minh hay không ba thật không biết sao? Nếu nó thật sự thông minh, thế nào trước kia không thông minh mà lúc lên làm Thần Nữ mới thông minh, hơn nữa sức lực của nó trở nên mạnh mẽ hơn, khi đó con bị nó ấn xuống trong sân đánh, còn có trưởng thôn cũng bị nó đánh nữa.
Trước khi tuyết lở con đã đi đến nhà trưởng thôn, thấy trong sân nhà ông ta toàn là máu."
Khuyết Phong nói xong, cả người đều nổi da gà.
Anh ta vĩnh viễn sẽ không thể nào quên mình liều mạng muốn chạy thoát khỏi thôn cỡ nào, lúc đi ngang qua nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang ngồi giữa sân, ánh mắt ông ta trống rỗng cứ nhìn anh ta rồi mỉm cười.
Trong nháy mắt đó, da gà từ lòng bàn chân của anh ta nhanh chóng vọt lên tới đỉnh đầu.
Mà trong khoảng thời gian này, chỉ có Khuyết Chu đi đến nhà trưởng thôn mà thôi.
Không phải Khuyết Chu làm thì là ai?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba ruột, Khuyết Phong bắt đầu thêm mắm dặm muối: "Nếu bây giờ em gái không thật sự là em gái mà bị yêu tinh gì trên núi Tuyết nhập vào người, vậy thật sự em gái quá đáng thương rồi..."
Thân thể ba Khuyết run lên, lúc con gái vẫn ở bên cạnh mình, ông cũng không hề phát hiện ra cô thay đổi gì.
Bây giờ nghĩ lại...
"Ba, chuyện này ba giao cho con đi, hai năm nay con làm việc trên công trường cũng có quen biết một ít đại sư lợi hại, để con mời người đó đến đây làm khách, đến lúc đó sẽ biết..."
"Vậy thì... nghe theo lời của con đi."
*x**%
Bên kia, sau khi Khuyết Chu chuyển nhà, số lần Liêu Tâm tới tìm cô từ một tuần hai lần đến một ngày hai lần.
Cũng không biết sao Liêu Tâm lại rảnh rỗi như vậy, mỗi sáng sớm đúng giờ đứng dưới lầu nhà Khuyết Chu chờ đón cô đến trường học, buổi tối cũng đúng giờ xuất hiện ở trường học đưa cô về nhà.
Mặc dù Liêu Tâm đã rất khiêm tốn chọn một chiếc xe rẻ nhất đưa Khuyết Chu đi, nhưng bởi vì Khuyết Chu khiêm tốn hơn, ở trường không ai biết nhà cô là người có tiền, ít nhiều sẽ có vài tin đồn truyền ra ngoài.
Vốn chuyện này Khuyết Chu còn không biết, vẫn là đàn chị không kiềm chế được tâm trạng nhiều chuyện của mình, chạy đến nơi hỏi đàn em: "Đàn em, nghe nói bạn trai em là người rất có tiền à?"
Cô có thể nghe ra đàn chị thật sự chỉ muốn nhiều chuyện chứ không có ác ý.
Khuyết Chu khẽ nhíu mày: "Em chưa có đối tượng, trước mắt là chưa có."
"Vậy mỗi ngày là ai đưa đón em tan học, chiếc xe kia cũng không rẻ đâu.
Em đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều phú nhị đại theo đuổi em."
Lúc này Khuyết Chu như mới hiểu ra, cô cảm thấy xã hội này rất thú vị, con gái từ trên xe sang đi xuống thì nói là bám vào người giàu có, nếu con trai bước xuống từ xe sang thì lại không có những tin vịt như vậy.
Cô mỉm cười, dời ánh mắt từ máy tính trước mắt lên người của đàn chị: "Người đó đúng là đang theo đuổi em, nhưng năm năm trước chúng em đã quen biết nhau, lúc mới quen em còn chưa biết anh ấy có tiền như vậy."
Đàn chị lập tức hứng thú: "Thật sao? Sao hai người lại quen biết nhau vậy?"
"A, coi như hai người bọn em là thanh mai trúc mã, thật ra từ lúc rất nhỏ đã gặp nhau, chỉ là năm năm trước mới bắt đầu thân nhau hơn, anh ấy lớn hơn em ba tuổi, các người cũng biết em từ sơn thôn nhỏ đến đây, sau lại vì một ít chuyện mà năm năm không liên lạc, một thời gian trước mới gặp lại nhau."
Đàn chị lập tức chắp tay trước ngực: "Khá lắm, cái tiết mục xa cách lâu ngày gặp lại này... Tiểu Chu, thật ra chị nghe một vài lời đồn không tốt về em, bọn họ nói em..."
"Dựa vào người giàu." Khuyết Chu nói tiếp, mỉm cười nói mình không sao cả: "Coi như là bọn họ ghen ăn tức ở đi, người giàu có cái gì mà dựa vào, em cũng chính là một người giàu mà.”
Đàn chị: "Cầu đàn em đưa chị bay cao."
Người xung quanh biết Khuyết Chu có tiền, thời đại học đều được giáo sư lấy ví dụ nói về đầu tư chứng khoán, nhưng không có nghĩa là người khác cũng biết.
Càng không có nghĩa là, tên cuồng theo dõi biến thái ngày đó gọi điện thoại cho Khuyết Chu cũng biết.
Vốn dĩ Khuyết Chu cũng không để tên cuồng theo dõi biến thái kia trong lòng, nhưng ngay khi Khuyết Chu tan học chuẩn bị rời khỏi phòng học, dưới lầu dạy học bỗng nhiên truyền đến tiếng hét chói tai.
Ngay sau đó, âm thanh lo lắng của hạt vừng nhỏ vang lên trong đầu: "Tỷ tỷ, suýt chút nữa nam chính đã bị đâm."
Vừa rồi Khuyết Chu còn chậm rì rì thu dọn đồ đạc lập tức cau mày lại, nhanh chóng đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy quần áo trên cánh tay của Liêu Tâm bị cắt rách, đối diện là một người đàn ông thấp bé cầm một con dao nhỏ trong tay, sinh viên xung quanh đều sợ tới gần chết, phía sau Liêu Tâm là một giáo sư đã hơn sáu mươi tuổi.
Liêu Tâm lạnh lùng: "Lúc trước anh theo dõi Tiểu Chu thì thôi đi, hôm nay nếu không phải tôi nhìn thấy anh, có phải anh định ngăn cô ấy ở chỗ này đúng không?"
Nam sinh kia đeo khẩu trang, vẻ mặt có chút điên cuồng: "Chính anh là người cướp Tiểu Chu đi, anh còn không biết xấu hổ nói chuyện với tôi sao? Anh mau trả Tiểu Chu lại cho tôi!"
Nói xong, anh ta lại đột nhiên xông về phía Liêu Tâm.
"Rầm!" một tiếng, cửa sổ bị đẩy mạnh.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hét chói tai, ba giây sau, Khuyết Chu vững vàng từ lầu ba rơi xuống mặt đất.