Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chữ "nịnh nọt" khiến vẻ mặt của Tề Thư Nhã và Hình Vấn đều thay đổi.

Từ khi bắt đầu tiến vào trò chơi, Cố Viễn Thư là người không có cảm giác tồn tại nào, mặc dù lúc còn ở trại huấn luyện, cảm giác tồn tại của anh đều rất thấp, thế cho nên lúc anh có thể tiến vào top 10, mấy người này đều cảm thấy chắc anh đi cửa sau.

Nhưng dù sao trò chơi này cũng không bạc đãi về số lượng tiền thưởng nên cũng không ai lên tiếng nói gì.

Bây giờ Cố Viễn Thư nói không chút lưu tình như vậy khiến mấy người trong nhóm mười người này không quen nhìn Hình Vấn và Tề Thư Nhã liếc mắt đưa tình đều bắt đầu xem kịch hay.

"Anh có ý gì?" Hình Vấn nhíu mày mở miệng: "Tại sao lại nói khó nghe như vậy?"

"Đều là mở miệng nói chuyện, có vấn đề gì sao?"

"Miệng anh nên sạch sẽ một chút cho tôi, số 2 là nữ, anh là nam, anh nên bảo vệ cô ấy!"

"Nếu như tham gia trò chơi này còn phân chia nam nữ, vậy tại sao phía chính phủ không chỉ tuyển người chơi nam mà lại tuyển thêm người chơi nữ làm gì? Nếu như cô ta cần tôi bảo vệ, vậy tại sao người yếu đuối như vậy lại đứng thứ hai?"

Cố Viễn Thư vẫn thản nhiên như cũ, cũng không vì thái độ của Hình Vấn mà tức giận, càng không vì dáng vẻ hiện tại của anh ta mà sợ hãi.

Trên mặt Tề Thư Nhã lúc đỏ lúc trắng, cô ta đè tay của Hình Vấn lại: ""Đừng nói nữa, vốn anh ấy không có nghĩa vụ bảo vệ tôi, hơn nữa tôi cũng không bị thương gì, chỉ là bị dọa mà thôi."

Người chơi số 4 ây da một tiếng: "Có người nha, không biết làm sao lại đứng được thứ hai, không biết đến đây vì phần thưởng của trò chơi hay là đến đây để tán tỉnh đàn ông nữa, đúng là người có nhiều thủ đoạn nha."

Dứt lời, người nọ duỗi lưng một cái, không cho Tề Thư Nhã có cơ hội phản bác.

Trong phòng, hạt vừng nhỏ nhìn chằm chằm thông tin trên màn hình, nó vô cùng kinh ngạc: "Tỷ tỷ, trong thân thể Hình Vấn này lại có một linh hồn khác, Tê Thư Nhã này hình như cũng trùng sinh sống lại."

Bây giờ trùng sinh cũng dễ dàng như vậy sao?

Rõ ràng chỉ có nam nữ chính mới đủ tiêu chuẩn trùng sinh mới đúng.

Khuyết Chu cười lạnh ngồi trên sô pha mềm mại trong phòng, cô có thể nghe thấy cuộc cãi vã của tất cả người chơi trong phòng khách.

Vòng ngọc hình rắn trên cổ tay được cô đùa bỡn, sau đó cô lạnh lùng mở miệng: "Đơn giản là trò đùa của mấy người kia, bọn họ biết ta ở tiểu thế giới, muốn ngăn cản ta tìm được hắn, bây giờ hắn là người có vận khí ở tiểu thế giới, muốn ngăn cản ta, lại muốn giết hắn thì nhất định cần phải đề bạt người khác ở tiểu thế giới trở thành vận khí, chèn ép vận khí trên người hắn."

Hạt vừng nhỏ khiếp sợ: "Còn có thể chơi như vậy sao?"

"Đương nhiên có thể, Thần thì không gì không làm được."

Cho nên cô cũng không gì không làm được: "Hạt vừng nhỏ, không phải mi muốn biết vì sao ta có nhiều kỹ năng như vậy sao?"

"Đúng vậy, cái gì tỷ tỷ cũng biết, cực kỳ siêu cấp lợi hại!"

"Bởi vì trước kia ta cũng thường xuyên xuyên qua tiểu thế giới, những Thần Minh dối trá kia không muốn đi tiểu thế giới lịch kiếp, cảm thấy làm như vậy sẽ làm bẩn thần cách của mình.

Còn ta vẫn đi, đi đến đó cũng học được rất nhiều thứ, cho nên bọn họ mới kiêng kị ta.

Hai người ngụy trang thành khí vận tử mà thôi, ta còn không thèm để vào mắt."

Buổi trưa, Khuyết Chu vẫn bưng thức ăn ngon miệng lên.

Từ hôm qua đến hôm nay không có chuyện gì xảy ra.

Phu nhân Hoa Hồng thích phơi nắng trên xích đu trong sân, bọn họ vẫn không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của phu nhân Hoa Hồng.

Nhiệm vụ lần này hình như còn thoải mái hơn so với bọn họ tưởng tượng, nhất là cô hầu gái nơi này, cô có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Lúc rót trà cho bọn họ, Khuyết Chu cảm nhận được ánh mắt quan sát đảo qua đảo lại trên người mình.

Cô quay đầu nhìn lại đã thấy ánh mắt của một người chơi nam mang theo khiêu khích, quanh quẩn qua lại trên người mình.

Nụ cười trên mặt Khuyết Chu càng sâu hơn, bưng ấm trà trong tay đi tới: "Vị tiên sinh này, để tôi pha trà cho ngài."

"Chu tiểu thư, có ai khen cô xinh đẹp chưa?" Giọng người chơi số 5 cũng mập mờ theo.

Khuyết Chu cười khẽ: "Tôi vẫn đi theo phu nhân ở trong căn nhà này nên ít khi gặp người khác, chưa bao giờ có người khen tôi xinh đẹp cả."

Người chơi số 5 giơ tay lên, đặt lòng bàn tay của mình lên cổ tay Khuyết Chu: "Chu tiểu thư, cô trông thật đẹp mắt."

"Cảm ơn tiên sinh, tôi trà pha xong rồi."

Nụ cười của cô như hoa hồng nở rộ, trong nháy mắt đã mê hoặc người chơi số 5 đến thần hồn điên đảo.

Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, hắn nghĩ.

Mọi trải nghiệm trong game đều là thật.

Nếu có thể cùng người trong trò chơi lăn giường một lần, còn không cần chịu trách nhiệm, vậy chẳng phải đây là một chuyện tốt sao?

Khuyết Chu vừa rời đi, Cố Viễn Thư đã nhìn anh ta rồi nói: "Khuyên anh tốt nhất không nên có ý gì với vị tiểu thư hầu gái kia."

Người chơi số 5 nhíu mày: "Bớt khoa tay múa chân với tôi đi, chỉ là một hầu gái thôi mà, NPC có gì đáng sợ đâu."

Người tìm đường chết muốn ngăn cũng ngăn không được, Cố Viễn Thư không nói nữa, cúi đầu xuống uống trà.

Cuộc sống này giống như một kỳ nghỉ, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ không thể cười được nữa.

Buổi chiều có người muốn ra sân phơi nắng, phu nhân Hoa Hồng lại ngồi trên xích đu nói chuyện với cô hầu gái kia, nói cái gì thì bọn họ hoàn toàn không nghe thấy.

Có người đề nghị đi đến đó nói vài lời khách sáo, Tề Thư Nhã xung phong nhận việc, nhưng lúc mở cửa lớn ra, phu nhân Hoa Hồng vốn dĩ ngồi trên xích đu lại bỗng nhiên vặn vẹo thân thể, sau đó mãnh liệt quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm mấy người đang đứng trước cửa.

Thời tiết sáng sủa vào giờ phút này chợt nổi gió, sau đó mây đen ùn ùn kéo đến.

Bị mây đen chế trụ nên Tê Thư Nhã căn bản không có cách nào rời khỏi cửa, thậm chí có một cỗ lực lượng nào đó bắn bay lên trời, lúc sắp rơi xuống đất, cô ta được Hình Vấn vững vàng tiếp được.

Anh ta ân cần nhìn Tê Thư Nhã, sau đó ngẩng đầu thì nhìn thấy trên cửa có một phù văn được vẽ lên đó.

Ngày hôm qua lúc bọn họ tới là buổi tối, ánh đèn lờ mờ nên bọn họ không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra trên cửa có khắc những phù văn, giờ nó đang lóe sáng lên.

"Đó là phù văn của đạo giáo!" Trong đầu Hình Vấn truyền đến một giọng nữ.

Giọng nói của người phụ nữ này cực kỳ ngọt ngào, còn mang theo lo lắng: "Thế giới trò chơi này vậy mà có lực lượng của người tu đạo.

A Vấn, trò chơi này không đơn giản, rất có thể có người tu đạo tiến vào trong trò chơi này.

Quản gia, hầu gái, phu nhân Hoa Hồng, nói không chừng trong ba người này đã có một người thay đổi linh hồn, cho nên trò chơi này mới xuất hiện bug."

Vẻ mặt của Hình Vấn bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Cô chắc chắn không, Tố Tế?"

"Tôi chắc chắn, tôi là người tu đạo ngàn năm, chẳng lẽ còn không quen biết với mấy thứ này sao? Phù văn này là một cái kết giới vây các người ở trong căn nhà này, trừ khi có chủ nhân cho phép, nếu không cả đời này các người đều sẽ bị vây ở trong căn nhà này, vĩnh viễn không thể rời khỏi trò chơi!"

Cuối cùng mọi chuyện cũng bắt đầu nghiêm trọng hơn, ngay khi Tề Thư Nhã bị bay lên không trung, phu nhân Hoa Hồng đã đứng trong phòng khách từ khi nào, làm người chơi sợ hãi kêu lên vài tiếng.

Giọng nói quyến rũ quanh quẩn trong phòng khách: "Nếu đã tiến vào thì chính là khách nhân của tôi, tại sao khách nhân lại phải rời khỏi căn nhà này? Là cảm thấy tôi tiếp đón không chu đáo sao?"

Các người chơi liều mạng lắc đầu.

"Vậy thì đừng rời đi, tôi đã ở trong căn nhà này đã rất lâu rất lâu rồi, tôi rất cô độc, chồng tôi luôn đi công tác bên ngoài nên tôi rất cô đơn, các người ở lại với tôi, được không?”

Tiếng cười của phu nhân Hoa Hồng đột nhiên trở nên bén nhọn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK