Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bệnh viện.

Một số người đứng ở ngoài cửa phòng mổ.

Trên người Khuyết Chu và Kỳ Hứa còn đeo cặp sách, nhà cũng chưa vào, bây giờ lại tới bệnh viện.

"Chồng ơi, hình như Kỳ Hoan bị bệnh ung thư, vừa rồi em đi nhìn hồ sơ bệnh án mà bác sĩ đưa cho, Kỳ Hoàn chỉ có thể sống nhiều nhất được năm năm mà thôi."

Thiếu niên ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện.

Dáng vẻ hăng hái vừa rồi giờ phút này lại trâm mặc cô đơn đến lạ, anh cúi đầu hai tay chống lên trán mình, giấu đi ánh mắt ở trong bóng tối.

Ba mẹ Khuyết đi tới đi lui, Khuyết Chu cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh anh.

"Dì sẽ không sao đâu." Khuyết Chu nói.

Kỳ Hứa nghe thấy lời này lại chợt mỉm cười cay đắng buồn bã: "Anh biết, không cần phải an ủi anh."

"Em không an ủi anh, em nói không sao nhất định sẽ không sao, tựa như em nói với anh mình muốn đi tham gia cuộc thi vật lý vậy, em đã làm được rồi."

Giọng điệu Khuyết Chu mười phần kiên định, kiên định đến mức Kỳ Hứa cảm thấy mơ màng.

Bệnh của mẹ anh rõ ràng không thể làm gì được nữa.

Kỳ Hứa hơi nghiêng đầu vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Khuyết Chu.

"Em đã nghĩ rồi, sau này em sẽ học trường đại học y dược.

Anh yên tâm, dì nhất định sẽ tốt lên thôi."

Cô bình tĩnh nói ra chuyện sau này mình muốn làm, lại làm cho trong lòng Kỳ Hứa dậy sóng.

Vì thế Kỳ Hứa siết chặt vạt áo của mình: "Em không cần như vậy, anh biết em rất muốn mẹ anh có thể khỏe mạnh, nhưng tương lai của em, em không nên..."

"Em vốn thích tìm hiểu về y học, em tham gia cuộc thi vật lý cũng là vì muốn học đại học sớm hơn."

"Cho dù em dùng đặc cách của tiến vào học đại học thì chuyên ngành cũng không thể là y dược được."

"Không phải có thể học bằng kép sao? Đến lúc đó em thi thêm là được." Khuyết Chu nghiêng đầu những lời nghe như có vẻ khoác lác, lại không hiểu sao nghe từ trong miệng cô nói ra như có thể thực hiện được.

Trước kia Kỳ Hứa cảm thấy Khuyết Chu là một cô em gái hàng xóm có chút trầm mặc ít nói, đôi khi còn luôn gây họa, tư tưởng cũng không đủ thành thục.

Sau đó cảm thấy cô dường như đã thay đổi, trở nên lợi hại hơn và trâm ổn hơn.

Bây giờ nhìn xem, người chưa trưởng thành rõ ràng là chính bản thân anh.

Kỳ Hứa nghĩ, dự định trong tương lai mà cô nói ra nhất định sẽ thực hiện được.

Kỳ Hứa rũ mắt xuống một lần nữa: "Nếu em thi đậu, thật sự chữa khỏi bệnh cho mẹ anh, vậy anh sẽ nợ em một ân tình lớn rồi."

"Ha ha ha, chúng ta còn dùng từ xa lạ như vậy sao? Khi em còn nhỏ, em thường yêu cầu anh giúp em chỉ cho em cách làm bài tập về nhà, em còn chưa trả lại ân tình cho anh đây này." Khuyết Chu cười nói.

Sau đó cô lại gân anh hơn một chút: "Anh không cảm thấy là em đang khoác lát sao?"

"Không, em nói được nhất định sẽ làm được."

Hạt vừng nhỏ: Có mắt nhìn!!

Khuyết Chu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, lông mi mảnh khảnh kết hợp với mặt mày rủ xuống của anh thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt.

Có một vẻ đẹp dễ vỡ.

Đuôi mắt phiếm hồng, bàn tay còn có khớp xương rõ ràng đặt ở bên cạnh mình.

Ánh mắt Khuyết Chu sâu hơn một chút, khi Kỳ Hứa bị ánh mắt của cô làm cho cả người có chút không được tự nhiên thì đèn trên phòng mổ chuyển sang màu xanh lá cây.

Bác sĩ ra khỏi phòng mổ.

Ông ấy thở dài: "Ca phẫu thuật này rất thành công, nhưng tình hình của bệnh nhân vẫn không lạc quan cho lắm, bình thường cô ấy có hay mệt mỏi quá độ không? Đừng để cô ấy làm việc quá nhiều, nếu không tình trạng sẽ càng tồi tệ hơn."

"Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ."

Ba mẹ Khuyết trở thành người làm hai đứa trẻ yên tâm hơn vào lúc này.

Trong nội dung cốt truyện, nguyên chủ chết, ba mẹ nguyên chủ cũng suy sụp tỉnh thần, sau đó cũng nhận nuôi dưỡng Kỳ Hứa.

Khuyết Chu lại nhìn Kỳ Hứa một cái, mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn như vậy.

Trong phòng bệnh, hạt vừng nhỏ quét lại cho Kỳ Hoan một lần nữa: "Tỷ tỷ, trên người Kỳ Hoan có rất nhiều bệnh, tế bào ung thư đã lan rộng."

Ngoại trừ bị bệnh lúc sinh con, còn có bệnh vì làm lao động quanh năm tạo thành.

Mặc dù Kỳ Hứa đã không cần tiền mà bà ấy đưa cho, nhưng bà ấy vẫn cố chấp muốn kiếm thêm một chút tiền, nghĩ về sau Kỳ Hứa học đại học không thể thua thiệt với bạn học khác, không thể để anh tự ti được.

Bà ấy không biết Kỳ Hứa cơ bản không phải loại người sẽ quan tâm đến cái nhìn của người khác.

So với quan điểm đó của bà ấy, anh còn lo lắng nhiều hơn về tình trạng sức khỏe của mẹ mình.

Bỗng nhiên, lòng bàn tay Khuyết Chu ngưng tụ ra linh khí, dưới tình huống mọi người nhìn không thấy, chui vào trong thân thể Kỳ Hoan.

"Âm ầml! ——" Thời tiết vừa rồi vạn dặm không mây chợt mây đen kéo đến dày đặc.

Sau đó tiếng sấm trong nháy mắt truyền đến.

Hạt vừng nhỏ giật nảy mình trong không gian.

Ba Khuyết sợ tới mức run rẩy, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Thời tiết quái quỷ gì vậy, vừa rồi còn tốt, sao lại bắt đầu mưa rồi?!"

"Tỷ tỷ... Nó vừa rồi... Có..."

"Là thiên lôi." Ánh mắt Khuyết Chu lạnh đi một chút.

Cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, chỉ cần liếc mắt một cái, mây đen lại dần dần tản ra.

Vừa rồi dường như có một đôi mắt đang xuyên qua tâng mây giám thị cái gì đó, hạt vừng nhỏ không thấy rõ, nhưng ở cùng Khuyết Chu đã lâu, hình như nó cũng dính một ít linh khí của đại lão.

Trong nháy mắt vừa rồi, thiên đạo rõ ràng đang sợ hãi.

Đại lão quá trâu bò!!!

Tiểu thế giới không có linh khí, tự tiện sử dụng linh khí là vi phạm pháp tắc của thiên đạo.

Điểm này Khuyết Chu biết rất rõ ràng.

Mặc dù hành động của mình cũng đủ để cho những người đó biết sự tồn tại của mình, nhưng cô cũng không quá quan tâm.

So với những người đó, việc làm cho anh hạnh phúc còn quan trọng hơn.

*xx*x%

Kỳ Hoan tỉnh lại vào lúc chạng vạng tối.

Ba Khuyết đã trở về làm việc, Khuyết Chu và mẹ vẫn ở trong bệnh viện cùng Kỳ Hứa.

Mãi cho đến khi Kỳ Hoan tỉnh lại, mẹ Khuyết mới bảo Kỳ Hứa và Khuyết Chu về nhà trước, lấy chút quần áo tới, buổi tối luôn có người phải canh gác đêm.

Vốn mẹ Khuyết nói bà có thể chăm sóc tốt cho Kỳ Hoan nhưng Kỳ Hứa không chịu.

Mấy năm nay, nếu như không phải có gia đình Khuyết Chu, cuộc sống của anh và mẹ mình càng thêm khó khăn hơn.

Anh không thể về nhà, không thể làm phiền người khác thêm nữa.

Bộ dáng cố chấp này, ngược lại giống Kỳ Hoan như đúc.

Không thể ngăn cản được anh, Khuyết Chu và mẹ về nhà trước.

Ban đêm, thị trấn nhỏ cực kỳ yên tĩnh.

Bên ngoài đồng loạt vang lên tiếng gió và tiếng ếch nhái kêu ngoài cánh đồng.

Cả gia đình nằm trên ghế sofa.

Mẹ Khuyết thở dài: "Đứa nhỏ Tiểu Thất này, thật sự là không dễ dàng."

"Còn phải nói sao! Ngày mai chúng ta lại đến xem tình hình một chút đi."

"Anh còn phải đi làm, anh đừng đi nữa, để em đi là được rồi."

Khuyết Chu: "Mẹ, mẹ cũng có việc phải làm, để con đi đi, dù gì cũng không quá xa, con đi xe điện đến đó."

Ba Khuyết có chút kinh ngạc: "Trước kia không phải con không dám đi xe điện sao?"

"Ba cũng nói là trước kia, bây giờ con dám rồi."

"Không được, ba không yên lòng."

"Vậy con đi bộ cũng được, chứ ở nhà cũng không có việc gì để làm."

"Con không làm bài tập vê nhà sao?"

"Con làm xong rồi."

Hai tuần không gặp, mẹ Khuyết cảm thấy con gái mình dường như trở nên trầm ổn hơn một chút.

Bà xoa đầu Khuyết Chu: "Đúng là con gái mà, lớn nhỏ gì cũng không thể yên tâm được."

Mặt trăng rất sáng trên bầu trời.

Điện thoại có âm báo tin nhắn đến.

Kỳ Hứa cả người mệt mỏi nhìn điện thoại di động của mình.

Là tin nhắn do Khuyết Chu gửi.

Khuyết Chu: [Ngày mai đừng mua thức ăn, em sẽ mang cơm đến cho hai người.]

Đêm đến, những đau đớn ẩn trong tiếng gió yên tĩnh như thể dừng lại vào thời khắc này.

Tin nhắn được Khuyết Chu gửi tới chữa lành cho anh ngay lập tức.

Anh nhắn tin trả lời là Được".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK