Tay chân hắn lạnh lẽo, ánh mắt mơ hồ mang theo chột dạ: “Anh... anh..."
"Không cần giải thích, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích, nhưng Tần Dĩ Nam này, đây là cơ hội lần cuối cùng tôi cho anh, nếu như anh không nắm chắc được, về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Vẻ mặt của cô không giống như đang giả vờ, Tân Dĩ Nam phát điên đến mười phút sau lại xám xịt rời khỏi thư phòng.
Cư Hoài chậc chậc hai tiếng: "Nên trực tiếp giết mới đúng."
"Lại ghen tị à?" Khuyết Chu ngửa đầu hỏi.
Người đàn ông còn mạnh miệng: "Không, anh chỉ tò mò sao em cứ giữ anh ta lại mãi."
"Bởi vì chết quá dễ dàng, nhưng chết trong đau khổ mới là thứ mà em muốn, huống chi em muốn biến thành con người, trên tay không thể dính máu."
"Vậy để anh thay em làm."
"Anh làm gì? Em biết anh rất lợi hại, nhưng chỉ cần anh giữ sức lại dành cho buổi tối là được, không cần lãng phí trên người của bọn họ.
Tần Dĩ Nam có tính cách đa nghi, hắn lập tức sẽ hoài nghi đứa bé trong bụng Tử Ương có phải là của hắn hay không?”
"Cho nên có phải là của hắn không?" Một câu này là hạt vừng nhỏ hỏi.
Khuyết Chu: "Đương nhiên... là không?"
"Hả?!"
Hạt vừng nhỏ vô cùng khiếp sợ: "Không phải của Tần Dĩ Nam, vậy là của ai???"
Khuyết Chu cười: "Tử Do là một người vô cùng bảo thủ, sau khi ta giải trừ phong ấn, bởi vì trong người có một ít yêu lực của Yêu Vương tiền nhiệm, trong trí nhớ của Yêu Vương, Hồ tộc nhất mạch đúng là một nhánh của Cửu Vĩ Hồ nhất tộc, nhưng thời gian trôi qua khá lâu, huyết mạch đã bị pha loãng, mặc dù Tử Do có thiên phú dị bẩm, tiêu hao vô số trân bảo cũng chỉ tu luyện ra năm cái đuôi.
Vì đảm bảo cho huyết mạch của ông ta mà bắt đầu từ ngàn năm trước, trong nội bộ Hồ tộc cũng chỉ cho phép người có quan hệ huyết thống sinh con với nhau, đứa con sau khi sinh ra chắc chắn phải là giống cái, nếu là giống đực thì sẽ giết chết.
Nên Tư Ương có một người anh trai, chỉ là không ai biết mà thôi."
Hạt vừng nhỏ: "??III"
Rất là khiếp sợi
Nó nuốt nước miếng của mình: "Đây có phải giống như ma cà rồng trong phim truyên hình không, để đảm bảo huyết thống thuần khiết, cho nên nhất định phải kết hôn với người có quan hệ huyết thống với mình?"
"ừ"
Hạt vừng nhỏ chỉ hận mình không học nhiều thứ hơi, bởi vì loại chuyện trái với luân lý đời thường này, nó lại không nghĩ ra được từ ngữ nào để biểu đạt được nỗi khiếp sợ của mình.
Trong hang động.
Tử Ương đang làm đồ ăn.
Trong khoảng thời gian này, cô ta có thể cảm giác được Tần Dĩ Nam đã mềm lòng với mình.
Tuy rằng có đôi khi sẽ đột nhiên nổi điên hung dữ với cô ta, nhưng vẫn không giết chết, hơn nửa còn ôm cô ta ngủ lúc nửa đêm.
Cho dù hiện tại Khuyết Chu làm Nữ vương thì thế nào, cô vẫn không chiếm được trái tim của Dĩ Nam.
Chờ sinh con xong, cô ta sẽ giết Khuyết Chu, báo thù cho cha của mìnhI!!
Hiện tại Tử Ương vẫn chưa biết người giết chết cha của mình là Tần Dĩ Nam.
Thậm chí còn đang chờ kẻ thù giết cha" trở về, không chỉ một lần ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp về sau của mình và Tần Dĩ Nam.
Bên ngoài hang động truyền đến tiếng bước chân, Tử Ương lập tức từ trên ghế đứng lên, nhưng cửa bị Tần Dĩ Nam đẩy mạnh.
Hắn gần như điên bóp cổ Tử Ương, sau đó đè người lên bàn ở phía sau.
Góc bàn cấn vào thắt lưng Tử Ương, cô ta nhanh chóng ôm bụng mình, sắc mặt tái nhợt hoảng hốt nhìn về phía Tần Dĩ Nam: "Dĩ Nam, anh làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi làm sao vậy?" Tần Dĩ Nam nhe răng cười, nhìn tay Tử Ương ôm bụng, ánh mắt hắn điên cuồng, tay kia cũng vuốt ve bụng Tử Ương.
Hai ngày trước, Tử Ương bảo Tần Dĩ Nam sờ bụng mình, tuy rằng đứa nhỏ còn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng làm yêu tinh, bọn họ có thể cảm nhận được có một sinh mệnh đang ở trong thân thể của cô ta.
Khi đó trên mặt Tần Dĩ Nam thậm chí còn không tự chủ được lộ ra nụ cười từ ái.
Nhưng bây giờ, Tử Ương chỉ cảm nhận được sự khủng bố và sát ý trên người hắn.
Cô ta sợ không nhẹ, việc mang thai khiến cho lực lượng của bản thân cô ta trở nên suy yếu, huống chỉ tu vi của Tần Dĩ Nam vốn đã mạnh hơn cô ta rất nhiều.
Nếu bây giờ hắn giết cô ta, chẳng qua là chuyện hắn có động thủ hay không mà thôi.
Tần Dĩ Nam bỗng nhiên cười ra tiếng, nhưng tiếng cười của hắn như mũi dao rạch trên mặt đất khiến Tử Ương nổi da gà.
Tay của hắn theo bụng Tử Ương đi lên, dân dần chồng lên cái tay kia của mình, cùng một lúc dùng sức bóp cổ của cô ta, cướp đoạt không khí và hơi thở của cô ta.
"Rốt cuộc đứa bé kia có phải là của tôi hay không? Trong lòng cô là người biết rất rõ nhất."
Trong mắt Tử Ương hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng lại bị cô ta đè xuống trong nháy mắt, khóe mắt bắt đầu tràn ra nước mắt, nhìn cô ta trông cực kỳ đáng thương: "Anh Dĩ Nam, anh đang nói cái gì vậy? Nó không phải của anh thì là của ai? Chẳng lẽ anh nghi ngờ em sao?”
"Vậy sao? Được, nếu đã như vậy, tôi cũng sẽ từ từ chờ đợi, đợi đến khi con trai của tôi sinh ra, tôi sẽ cho cô xuống Hoàng Tuyền đoàn tụ với cha của mình."
Lời nói của Tần Dĩ Nam khiến cả người Tử Ương chấn động, cô ta không thể tin, nỗi bi thương to lớn dâng lên trong lòng: "Anh Dĩ Nam, lời này của anh là có ý gì?"
Khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông tràn ngập vặn vẹo.
Tử Ương sợ hãi làm cho hắn cười to ra tiếng: "Đồ ngốc, cô vẫn cho rằng Tử Do là do Tiểu Chu giết sao? Tôi nói cho cô biết, Tử Do là do tôi giết.
Tiểu Chu nói rất đúng, trên thế giới này chỉ có một mình em ấy đối xử thật lòng với tôi nhất, các người đều là kẻ lừa đảo, cha của cô cũng vậy, cô ngủ cùng kẻ thù giết cha của mình mấy ngày, còn nói muốn vĩnh viễn ở bên tôi... Ha ha ha, không biết nếu Tử Do biết được chuyện này, có thể bị cô làm cho tức chết hay không?"
"Không... Không có khả năng." Tử Ương lắc đầu tay trên cổ của cô ta đã dần dần buông ra.
Yêu lực trong tay Tần Dĩ Nam bao phủ lấy cái hang động này: "Từ giờ trở đi, cái hang động này chính là nhà giam mà tôi chuẩn bị cho cô, tôi biết tính cách của cô, nếu cô có thể đi ra ngoài, nhất định sẽ đi tìm Tiểu Chu khiến cho em ấy cảm thấy ngột ngạt.
Tôi không thể làm cho Tiểu Chu thất vọng nữa, nhưng mà cái miệng của cô quá cứng, vậy cứ chờ sinh con ra rồi tôi xem cô còn mạnh miệng đến cỡ nào!"
Dứt lời, hắn không chút lưu tình ném Tử Ương xuống đất, xoay người rời đi không quay đầu lại.
Chỉ còn lại Tử Ương mặt đầy nước mắt.
Hận thù, tuyệt vọng, đau đớn bao trùm lấy cô ta.
Tất cả mọi chuyện đều do Khuyết Chu, mà bây giờ cô ta ngày cả khuôn mặt của cô cũng không thể thấy được.
Khuyết Chu trở thành Yêu Vương, cho dù gặp được, cô ta còn phải cung kính hành lễ.
Sao mọi chuyện lại có thể trở thành như vậy được... Mọi thứ không nên trở thành như vậy.
***
Tám ngày sau, hôm nay là ngày sinh nhật của Khuyết Chu.
Sáng sớm Khuyết Chu đã bị Ngọc Điệp và bác sĩ Thánh bịt mắt đưa lên xe.
Các yêu tinh trong rừng rậm đều nguyện ý cải tạo rừng rậm thành công viên, bọn họ có nơi ở, đi lại cũng thuận tiện hơn, sau khi Khuyết Chu trở về, linh khí trong rừng rậm cũng bắt đầu trở nên dồi dào, bọn họ có thể tiếp tục tu luyện, mọi chuyện bắt đầu ổn định lại, cô cũng không cần ngày ngày ở trong rừng rậm Yêu Tỉnh nữa.
Xe lung lay lắc lư, cô hỏi hạt vừng nhỏ là xe đang chạy đi đâu, nhưng nó lại ấp úng không chịu nói, cô luôn cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngọc Điệp mới lên tiếng: "Đến rồi, Cư Hoài lập tức tới ngay."
Hiếm khi thấy cô ta không oán trách Cư Hoài, thậm chí trong giọng nói còn có chút... khiếp sợ?