Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà gỗ nhỏ.

Liêu Tâm dần dần tỉnh lại, tay chân của anh không bị trói, nhưng nhà gỗ này sở dĩ có một cái tên khác gọi là phòng tối cũng bởi vì bên trong rất tối và không có bất kỳ một cái cửa sổ nào, chỉ có một khe hở yếu ớt trên cửa chính lộ ra chút ánh sáng nói rõ bây giờ vẫn là ban ngày.

Sau ót còn hơi đau, anh giơ tay sờ một cái, phát hiện có chút dinh dính, hẳn là đã chảy máu.

Ký ức chợt hiện lên, anh nhớ tới vừa rồi mình và Khuyết Chu từ trên thị trấn trở về, sau đó anh đã bị đánh hôn mê.

Tuy rằng anh chưa kịp nhìn rõ, nhưng những người đột nhiên lao ra kia không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đám thôn dân kia.

Anh ép buộc chính mình tỉnh táo lại, cho dù Khuyết Chu có bản lĩnh lớn, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.

Liêu Tâm không phát hiện ra bây giờ anh rất hoảng hốt, chỉ cần vừa nghĩ tới Khuyết Chu có thể xảy ra chuyện nguy hiểm thì trong lòng của anh đã chứa đầy hai chữ "phẫn nộ.

Hôm nay hai người cùng nhau đi lên thị trấn, cô đứng trong thị trấn nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời.

Lúc ấy cô hỏi: "Sau này anh có ước mơ gì không?"

Liêu Tâm lắc đầu anh thật sự không có mộng tưởng gì, nếu nhất định phải nói, anh rất muốn nói mình sẽ báo thù thành công, nhưng anh không thể nói điều này cho Khuyết Chu biết, dù sao đây cũng là chuyện của mình chứ không phải của cô.

Lúc ấy Khuyết Chu nhìn anh rồi cười, đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ cong lên.

Cô nói: "Anh có biết tôi có ước mơ gì không?"

Anh hỏi ước mơ của cô là gì? "Tôi muốn rời khỏi thôn, muốn đọc sách, muốn... tìm một người tốt như anh, sau đó ở bên nhau suốt đời."

Câu cuối cùng, cô vừa nhìn anh vừa nói.

Trong lòng Liêu Tâm rất rõ ràng, những lời này là nói cho anh nghe, lúc ấy đôi mặt của cô long lanh lưu chuyển, còn sáng hơn cả tuyết trên núi Tuyết.

Gió lạnh thổi vào cổ anh, nhưng lúc ấy Liêu Tâm chỉ cảm thấy hai gò má mình đang nóng dần lên.

Nếu anh còn không nhìn ra ám chỉ trong mắt Khuyết Chu, vậy thì anh chính là một tên ngốc.

Mấy ngày nay anh luôn được Khuyết Chu bảo vệ, bất kể là bệnh của mẹ hay là mình thiếu chút nữa bị bầy sói ăn thịt.

Liêu Tâm sờ sờ sợi dây đỏ trên cổ tay mình.

Anh là một người đàn ông, dù gì cũng phải đi cứu Khuyết Chu một lần.

Anh không từ chối, trái tim của anh không chỉ một lần trật nhịp khi nhìn thấy Khuyết Chu.

Cho dù mục tiêu của anh là muốn báo thù, muốn sống yên ổn bên cạnh ba mẹ nuôi của mình.

Nhưng bây giờ anh muốn gạt hết những chuyện từng là quan trọng nhất với anh sang một bên, cứu được Khuyết Chu ra rồi mới tính tiếp.

Cửa bị khóa, dường như bên ngoài có thứ gì đó ngăn cánh cửa này lại.

Liêu Tâm thử nhiều lần cũng không thể phá cửa ra ngoài được.

Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, lùi về phía sau cho đến khi anh không thể lùi được nữa, anh nhắm mắt lại, tay kia chạm vào sợi dây đỏ trên cổ tay, sau đó chạy nhanh về phía cánh cửa.

"Rầm một tiếng, cuối cùng cánh cửa cũng bị phá vỡ.

Anh dựa vào trí nhớ của mình một đường chạy về thôn.

Người trong thôn thấy khuôn mặt Liêu Tâm đầy máu thì vội cả lên, khiếp sợ khi thấy anh trốn được ra ngoài, một người đàn ông kêu lên muốn mọi người bắt nhốt anh lại lần nữa, nhưng bị Liêu Tâm túm lấy cổ áo: "Khuyết Chu ở đâu?"

Đôi mắt anh như một con dã thú, hung ác nhìn chằm chằm người trước mặt.

Mùi máu tràn ngập trong chóp mũi của người đàn ông bị túm cổ kia.

Anh ta bị dọa đến hai chân mềm nhữn, giơ tay yếu ớt chỉ về một hướng: "Đi đến đó, rẽ phải ở căn nhà thứ hai, cô ấy đang ở trong nhà của trưởng thôn."

Nói xong, người đàn ông kia đã bị Liêu Tâm đánh ngã xuống đất như một cái giẻ rách.

Dáng vẻ của anh cực kỳ hung tợn nên trên đường đi không ai dám ngăn cản anh.

Bọn họ cho rằng Liêu Tâm là đại thiếu gia nhà giàu, nhất định tay trói gà không chặt.

Nhưng bây giờ mới phát hiện ra Liêu Tâm hung ác tới cỡ nào, tính cách ti tiện bắt nạt kẻ yếu nhưng sợ kẻ mạnh của những người này lại một lần nữa vọt lên não, vội vàng nhường đường cho anh.

Đến trước cửa nhà trưởng thôn, cửa đã mở toang ra, dường như Liêu Tâm nghe được mùi máu tanh như có như không trong không khí, ngoài ra còn có những âm thanh khác.

Anh nhấc chân đi vào trong, nhưng cánh tay lại bị kéo mạnh về phía sau.

Liêu Tâm quay đầu lại đã nhìn thấy Khuyết Chu không biết đứng sau lưng mình từ lúc nào, trên mặt cô mang theo nụ cười, trên cổ chính là dấu vết dây thừng siết chặt nhìn cực kỳ chói mắt.

"Đừng vào." Khuyết Chu nói.

Liêu Tâm nhìn trong phòng, dường như anh đã hiểu được cái gì đó: "Có phải cô đã giải quyết xong đám người đó rồi đúng không?"

"Ừ, đúng rồi.

Bây giờ anh mau về nhà đi, nhà anh hẳn cũng đang có chuyện sắp xảy ra đó."

Liêu Tâm muốn hỏi sao cô biết, nhưng bây giờ cô gái đang đứng trước mắt mình như là người nắm rõ vạn vật trên thế giới này trong lòng bàn tay vậy.

Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu cô, làm cho ánh mắt cô đều biến thành màu hổ phách.

Cô giống như tín đồ của Thần Linh, hoặc là nói cô chính là Thần Linh.

Vì thế Liêu Tâm không hỏi ra khỏi miệng được.

Khuyết Chu lôi kéo anh đi ra ngoài: "Anh nhớ bảo mẹ anh phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ thì bệnh sẽ không sao, còn bệnh của ba anh không có gì đáng ngại.

Sau khi trở lại Thủ đô, anh sẽ có được tất cả những gì anh muốn, sợi dây đỏ mà tôi đưa cho anh nhớ đừng tháo xuống."

Nói đến đây, Liêu Tâm nghe ra có điểm không thích hợp: "Sao nghe cô nói câu này giống như sau này chúng ta không thể gặp nhau nữa vậy?!"

"Nếu như tôi nói có khả năng như vậy thì sao?" Khuyết Chu cười khẽ.

Liêu Tâm dừng bước: "Cô muốn làm gì? Cô muốn đồng quy vu tận với bọn họ sao?"

Tiếng cười vang vọng bên tai, Khuyết Chu che miệng mình, như là nghe thấy chuyện cười gì đó.

"Bọn họ còn không đến mức để tôi phí công sức đồng quy vu tận, nhưng mà nếu như một thời gian rất lâu chúng ta không gặp nhau, anh sẽ quên tôi sao?"

"Không thể nào." Anh không hề nghĩ ngợi đã thốt ra câu này.

Sau đó, ở chỗ rẽ không người, Liêu Tâm đánh bạo ôm eo Khuyết Chu, tức giận cắn một cái lên lỗ tai cô: "Tôi biết cô thích tôi, đúng không?"

Nếu mà là người khác nói, hạt vừng nhỏ sẽ mắng một câu không biết xấu hổ trong không gian hệ thống, nhưng bây giờ...

Có lẽ phía sau góc rẽ có người muốn tới đây, trên người anh có mùi máu, máu trong lòng bàn tay anh bôi lên môi của Khuyết Chu làm cho khuôn mặt vốn tinh xảo của cô tăng thêm một tia dục sắc.

Từ lần này, anh lại nhớ về lần đầu tiên gặp mặt, Liêu Tâm phát hiện trên người Khuyết Chu có chút lạnh nhạt không phù hợp với độ tuổi.

Cái loại lạnh nhạt này đã thu hút sự chú ý của anh ngay từ lần gặp đầu tiên.

Cho đến khi Khuyết Chu nhìn anh rồi nói: "Anh đã nhìn ra được rồi, không bằng anh đi theo em đi."

Làm sao theo cô?

Quyền chủ động dễ dàng rơi vào tay Khuyết Chu.

Cô ôm cổ áo anh, nhẹ nhàng hôn lên miệng anh: "Đóng dấu, nhớ chờ em, sẽ không lâu lắm đâu, em nhất định sẽ tới tìm anh."

Thật ra Khuyết Chu cảm thấy cái chuyện thay người khác thủ thân như ngọc ít nhiều có chút lưu manh, còn cho người ta một cái hứa hẹn hấp dẫn.

Nhưng bây giờ bọn họ đều có việc quan trọng cần phải làm.

Liêu Tâm căn bản không có cách nào từ chối Khuyết Chu, khoảnh khắc cánh môi mềm mại cọ xát rồi lại tách ra trên môi anh làm trái tim anh thật sự sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong lúc mê man, anh cúi người muốn hôn lần nữa nhưng đã bị Khuyết Chu ngăn lại.

Lần này vẻ mặt cô rất nghiêm túc: "Mau về nhà đi, ba mẹ ruột của anh tìm tới đây rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK