Tầm mắt của anh không thể rời khỏi người Khuyết Chu.
Anh bị động hỏi: "Em muốn... làm gì với anh vậy?"
Không nên như vậy, anh là một người đàn ông, việc này hẳn anh mới là người nắm quyền chủ động mới đúng.
Nhưng đối mặt với Khuyết Chu, dường như anh không có cách nào chiếm được quyền chủ đạo, mấu chốt chính là anh lại còn rất thích hưởng thụ cảm giác như vậy.
"Còn có thể thế nào, cởi ra." Cô cười ra lệnh.
Giờ phút này Khuyết Chu đứng trước bậc thang trước cửa, bây giờ cô cao hơn Liêu Tâm một chút, cô đứng trên cao nhìn xuống, giống như nữ vương khiến anh điên đảo.
Anh không muốn thừa nhận lúc này mình đang có chút hưng phấn, thậm chí bắt đầu hoài nghỉ có phải mình có sở thích đặc thù gì không?
Liêu Tâm vén áo phông của mình lên, khi anh thật sự chuẩn bị cởi ra, lại nghe thấy Khuyết Chu cười nhẹ: "Vì theo đuổi em mà Liêu tổng lại thật sự ngoan ngoãn như vậy sao? Em rất thích người ngoan ngoãn, nhưng bây giờ em đói bụng rồi, vẫn chưa ăn anh vội, em muốn đi ăn cơm trước."
Động tác trên tay bị Khuyết Chu ngăn lại, anh không thể cởi áo ra khiến vẻ mặt của anh còn cảm thấy tiếc nuối hơn cả vẻ mặt trước đó của Khuyết Chu.
Cô lại nhéo mặt Liêu Tâm, nói một câu ngoan, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Đồ đạc từ trong ký túc xá chuyển ra bị hai người bọn họ tạm thời đặt trong một căn phòng trống ở lầu một, anh đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Khuyết Chu thuần thục thái rau nấu cơm, trong lòng hiện lên một tia ấm áp.
"Tiểu Chu, nhìn dáng vẻ của em như vậy rất giống người vợ lúc tan tâm về nhà đã nhanh chóng vào bếp nấu cơm cho chồng của mình vậy." Liêu Tâm đánh bạo nói, dù sao Khuyết Chu hay nói chuyện to gan lớn mật như vậy, nên loại không khí mập mờ này anh cũng không thể thua kém.
Nhưng sự thật là Khuyết Chu luôn có thể làm cho anh đỏ mặt ngay lập tức.
Cô hơi nghiêng đầu vòng eo mềm mại được buộc dây đeo tạp dề, quay người nhìn Liêu Tâm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ phòng bếp chiếu vào sườn mặt của anh, cũng làm cho cả người của Khuyết Chu như mạ thêm một tầng ánh sáng.
Cô trừng mắt nhìn anh: "Thích không, ông xã?"
Liêu Tâm hít sâu một hơi, đi vào trong phòng bếp một bước, đóng cửa kính ngăn cách phòng bếp và phòng khách lại.
Anh không nói hai lời, lập tức nâng cằm Khuyết Chu, hôn lên đôi môi của cô.
Từ công lược thành trì cuối cùng biến thành tước vũ khí đầu hàng, Khuyết Chu hơi lùi vê phía sau, cười nhìn người đàn ông muốn hôn cũng không hôn được trước mắt này: "Chỉ có chút bản lĩnh như vậy đã muốn trêu chọc em, ngoan ngoãn ngồi ở bàn chờ ăn cơm không được sao?"
Liêu Tâm không chịu, anh uất ức nói: "Em đã gọi anh bằng cách xưng hô kia, nhưng còn chưa đồng ý với anh? Em đây là đang đùa giỡn lưu manh với anh."
"Em gọi anh là gì?"
"Ông xã."
"Ừ, bà xã ngoan."
Liêu Tâm: "..." Khuôn mặt của anh bây giờ đã đỏ thành đít khỉ, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng hơn, trong lúc hô hấp, hơi thở mãnh liệt của anh phun lên cổ Khuyết Chu.
Anh ôm Khuyết Chu từ sau lưng, nhìn tay cô đang cầm nắp nồi, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt chân.
Mũi chôn ở trên cổ Khuyết Chu, Liêu Tâm hít sâu một hơi, tuy không còn ở trên núi Tuyết nhưng trên người cô vẫn có một mũi thơm mát lạnh của núi Tuyết hòa lẫn với mùi nước giặt của quần áo, cực kỳ dễ ngửi.
Dán vào lỗ tai Khuyết Chu, Liêu Tâm bắt đầu chơi xấu: "Em đã đưa anh đến nhà em, vậy mà em vẫn chưa đồng ý sao?"
"Em đã dẫn rất nhiều người đến nhà của mình."
"Vậy em đã từng gọi bọn họ là ông xã chưa? Từng gọi bọn họ là bà xã chưa?”
"Cái này thì không."
Liêu Tâm vừa định nói tiếp, lại nghe Khuyết Chu nói: "Đúng là có người đã từng được em gọi là bà xã."
"???" Liêu Tâm lập tức cảnh giác: "Là ai?!"
"Ha ha ha ha, đừng căn thẳng, là bạn cùng phòng của em, các cậu ấy luôn nói lúc em nói năng thận trọng hoặc là xem đầu tư cổ phiếu đều giống như Bá tổng, nhịn không được muốn em gọi người ta là bà xã."
Liêu Tâm nghe xong lại cực kỳ đồng ý với điểm này.
Anh ừ một tiếng: "Em quá giỏi, cho nên anh mới thấy sợ hãi."
Mùi thơm trong nồi truyền đến, Khuyết Chu đậy nắp lại, còn phải đợi hơn mười phút.
Cô đậy nắp nồi xuống, rất nhiều năm trước có người từng nói với cô nhất định phải hiền lành một chút, hơn nữa phải biết nấu cơm, lúc đó cô còn cực kỳ khinh thường.
Cô trâu bò như vậy, trên trời dưới đất ai dám để cô nấu cơm.
Nhưng lời nói luôn không thể quá vẹn toàn, cô biết nấu cơm là do học theo thiếu niên kia, học hắn bỏ bao nhiêu gia vị, học cách thái rau như thế nào, khoảng thời gian đó cô đã bị phế tu vi, hai chân không thể đi lại.
Thiếu niên phải chịu tất cả áp lực, còn có tính xấu của cô, hắn kiên nhẫn nói cho cô biết, cho dù không có tu vi cũng có thể sống thật tốt, cũng có thể tự mình nấu cơm tự mình ăn.
Đáng tiếc, chờ đến khi mình học xong, hắn đã không còn nữa.
Ánh mắt Khuyết Chu lại dịu dàng hơn, cô quay đầu lại rồi nói: "Không cần phải sợ hãi, năm năm chúng ta mới gặp lại, trong nhà em vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong, trong trường học cũng có một tên cuồng theo dõi, để em xử lý xong mọi chuyện trước rồi mới trả lời anh có thích anh hay không? Chẳng lẽ anh không cảm giác ra được em có thích anh hay không sao?”
Liêu Tâm lập tức nhếch miệng lên: "Chuyện của em anh có thể giúp, còn có mẹ anh đã cho em hai căn nhà nhưng vẫn chưa giao lại cho em, chừng nào thì em đến nhà của anh?"
"Ha ha, anh cố ý gạt em đến nhà anh đúng không?"
"Ừ, là anh cố ý, nhưng nếu như em không đi, bọn họ sẽ ép anh đi xem mắt.
Bắt đầu từ năm ngoái, bọn họ vẫn luôn muốn anh và Lin ở bên nhau."
Khuyết Chu nhướng mày: "Vậy anh nghĩ thế nào?"
"Cái gì mà anh nghĩ thế nào, ngày nào anh cũng luôn nhớ đến em."
Chó lớn trung thành luôn nói chuyện thẳng thắn với cô như vậy: "Anh rất nhớ em, nếu như em không xuất hiện, hẳn là anh sẽ vẫn cô độc sống một mình hết quãng đời còn lại.
Anh luôn cảm thấy rõ ràng mình quen biết em không bao lâu, nhưng anh lại không có cách nào quên đi được em, luôn cảm thấy tình cảm kia như đã trải qua rất nhiều rất nhiều năm."
Đương nhiên rất nhiều năm rồi, Khuyết Chu nghĩ.
Là suốt 300 vạn năm đến 471 vạn năm.
Cơm nước xong, hạt vừng nhỏ nói với Khuyết Chu rằng Khuyết Phong đã tìm tới quán rượu của Khuyết gia.
Khuyết Chu lập tức nhắn tin cho ba, nói trong khoảng thời gian này mình không về nhà.
Như vậy cũng đúng lúc trúng ý của ba Khuyết, ông vốn lo lắng nếu con trai trở về thì Tiểu Chu nhất định sẽ tức giận, sẽ không vui, bây giờ cô không trở về thì tốt xấu gì cũng có thể biết chuyện này chậm một chút.
Nhìn con trai đang ăn cơm như hổ đói phía sau bếp, trong lòng ba Khuyết ít nhiều có chút đau lòng.
Ông ngồi xuống bên cạnh Khuyết Phong, mở miệng nói: "Ăn chậm một chút." Khuyết Phong vừa ăn vừa lên án cuộc sống năm năm qua của mình.
Nói xong, cuối cùng anh ta mới dừng một chút, nuốt đồ trong miệng vào bụng: "Ba, đều là do Khuyết Chu, là nó cố ý đuổi con đi, cố ý không cho con đi cùng mọi người.
Con tưởng rằng mọi người đã chết hết rồi, con cực khổ kiếm tiên muốn về thôn tìm mọi người nhưng chưa đi được thì bây giờ đã có thể gặp lại ba, con thật sự rất vui vẻ."
Đương nhiên ba Khuyết không thể nhìn ra lời nói dối vụng về này của anh ta được.
Ông cũng đau lòng: "Bây giờ điều kiện gia đình tốt rồi, con hãy ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi, chuyện công việc để sau hãng nói."
"Nhà có tiền như vậy rồi còn muốn con ra ngoài làm việc sao?" Khuyết Phong lầm bâm một câu.
Ba Khuyết: "Hả? Con vừa mới nói cái gì?"
Khuyết Phong: "Không có gì, con nói là đồ ăn này ngon thật. Ba, con chưa ăn qua đồ ăn nào ngon như vậy đâu!"
Ba Khuyết nghe xong càng đau lòng con trai của ông sống những năm tháng cực khổ ở bên ngoài.