Ngoại trừ Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm ra, cũng có không ít người cảm thấy Khuyết Chu đang khoác lác, dù sao từ khi gia nhập đội thi vật lý, cô còn chưa từng tham gia bất kỳ trận đấu nào.
Mặc dù bốn câu hỏi trong kỳ thi vật lý trước đó rất khó, được giáo viên coi là một ví dụ để phân tích giảng giải cho các lớp học.
Cũng có không ít người cảm thấy Khuyết Chu đi cửa sau, hoặc chỉ là vận khí tốt.
Hơn nữa bây giờ cô muốn nói không chỉ có đề vật lý, còn có đề toán, môn vật lý lợi hại không có nghĩa là toán học cũng lợi hại.
Tuy nhiên, khi cô gái nhặt phấn lên và viết những nét chữ mạnh mẽ trên bảng đen.
Nụ cười nhạo của Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm cứng đờ trong nháy mắt.
Cô giải thích và viết ra các bước.
Hạt vừng nhỏ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm ở trong không gian của hệ thống: "Tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ còn có thiên phú làm giáo viên nha."
Khuyết Chu cười: "Ta đã từng làm đế sư* ở một tiểu thế giới nào đó."
(*) Đế sư tương tự như là giáo viên, người dạy lễ nghĩa cho hoàng đế thời xưa.
Vừng nhỏ: "II"
Đế sư?!
Tốt, đám nhóc này kiếm được của hời rồi!
Trước kia đại lão dạy hoàng đế, bây giờ lại đi dạy đám nhóc con này.
Trách không được giảng bài tốt như vậy.
Logic rõ ràng, các bước phức tạp dưới sự phân tích của Khuyết Chu cũng có vẻ rất đơn giản và dễ hiểu.
Điều quan trọng nhất là...
Khi có người đưa ra nghi vấn, cô luôn nghiêng người, sau đó khóe miệng lộ ra ý cười nhạt nhão.
Mặc dù tất cả mọi người đều là người lớn, nhưng giờ phút này sự quyến rũ của cô khi ở trên bục giảng dường như bị điều hòa không khí thổi ra khí lạnh bay về phía tất cả mọi người.
Sau khi giảng hết đề xong, cũng vừa sắp kết thúc thời gian nghỉ trưa.
"Thật xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của mọi người, nhưng mà tôi thấy hình như các cậu đã hiểu rồi, sau này có đề khác cũng có thể đến hỏi tôi, cũng để tôi củng cố thêm kiến thức của mình một chút."
Hạt vừng nhỏ biết tất cả lời này của cô đều là lời khách sáo.
Dù gì đại lão xem những đề kia đều giống như một cộng một bằng hai đơn giản như vậy thôi.
Được giảng bài miễn phí, ai từ chối là người đó ngu ngốc.
Vừa chuẩn bị xuống bục giảng, trước cửa xuất hiện một bóng người.
"Tiểu Chu."
Là giọng của Kỳ Hứa.
Trong phòng học xuất hiện tiếng xì xào bàn tán, đây không phải là lần đầu tiên Kỳ Hứa đến phòng học tìm Khuyết Chu.
So với Thương Hạo tìm Đàm Nhĩ Thư, Kỳ Hứa có lực sát thương lớn hơn với các bạn học ở trong lớp.
Bởi vì Thương Hạo thuộc loại người cũng khá đẹp trai, nhưng không làm được chuyện gì tốt.
Không giống Kỳ Hứa, ở trong lòng mọi người, anh tôn tại như một vị thần.
Dáng vẻ đẹp trai thì thôi đi, đằng này thể thao cũng giỏi, thành tích lại tốt, thuộc loại người nam nữ đều thích.
Anh đeo kính và mỉm cười với Khuyết Chu.
Lúc không cười, anh giống như một gốc trúc trên núi tuyết, lúc cười thì giống như cây trúc mọc về phía mặt trời khi tuyết dần tan ra.
Không ít nữ sinh có chút kích động, ánh mắt nhìn Kỳ Hứa đều lấp lánh.
Khuyết Chu đi tới: "Thân thể dì thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi, hôm qua vừa mới kiểm tra, bác sĩ nói ca phẫu thuật thành công hơn những lần trước, tế bào ung thư đã không còn lan rộng nữa." Đôi mắt của anh có chút mệt mỏi, nhưng nhiều hơn là niềm vui.
Khuyết Chu gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, tới tìm em có chuyện gì không?"
Anh không thể tìm em khi không có chuyện gì sao?
Kỳ Hứa muốn hỏi theo bản năng.
Anh nhìn thật lâu ngoài cửa sổ, thiếu nữ đứng ở bục giảng giảng bài cho mọi người, cả người đều giống như đang phát sáng.
Có thứ gì đó đang dần phá vỡ trái tim của anh.
"Không có, là thầy Chu bảo anh đến tìm em, qua một thời gian ngắn nữa sẽ thi đấu, bảo em đến hội họp cùng mọi người một chút."
Hai người sóng vai đi về phía trước.
Khuyết Chu bỗng nhiên tới gần, ngửa đầu nhìn anh: "Có phải anh chưa ăn cơm trưa đúng không?"
Kỳ Hứa ngẩn người, gật đầu: "Ừm... Anh mới đến trường chưa bao lâu, chưa kịp ăn."
"Vậy anh chờ em một chút.
Đã đi tới cửa cầu thang, Khuyết Chu lại trở về lớp học.
Kỳ Hứa còn chưa kịp hỏi cô muốn làm gì.
Một phút sau, cô bé cầm cơm nắm và bánh sandwich trên tay, nhét vào tay anh: "Buổi sáng em mua nhiều hơn một phần, bây giờ anh nhanh ăn đi."
Cơm nắm và bánh sandwich đã nguội đi.
Trên trán của cô chảy chút mồ hôi, vì vừa rồi chạy có chút nhanh.
Trong lòng Kỳ Hứa có một cỗ ấm áp, anh xé mạnh túi bánh sandwich, cắn một cái, hương thơm của thịt xông khói trộn lẫn với bánh mì và rau.
Giống như linh hồn cô tịch cuối cùng cũng tìm được ngọn lửa.
Thật ấm áp.
Lớn như vậy, nếu không có người nhà Khuyết Chu và cô ở đây, anh sẽ càng thêm vất vả hơn, có lẽ cũng không chống đỡ được lâu đến vậy.
Rõ ràng đã đồng ý với dì chú Khuyết là chăm sóc Khuyết Chu khi ở trường, nhưng bây giờ lại được cô chăm sóc.
"Không lo ăn đi, nhìn em làm gì?" Giọng nói của Khuyết Chu kéo suy nghĩ của anh trở vê.
Đôi mắt xinh đẹp kia đang mỉm cười, Kỳ Hứa cúi đầu rầu rĩ nói: "Vốn anh nên chăm sóc em, bây giờ lại biến thành em chăm sóc anh."
"Ha ha, chỉ vì chuyện này sao?" Khuyết Chu chắp tay ra sau lưng, mặt mày cong cong: "Anh chăm sóc em hay em chăm sóc anh đều không phải giống nhau sao? Đều không có gì khác biệt cả, có lúc anh có thể chăm sóc cho em mà."
Cô dùng bả vai đẩy vai Kỳ Hứa: "Không cần quá áp lực, coi như là thù lao trước kia anh dạy em làm bài tập vê nhà."
Mặt trời trên đầu bắt đầu chói chang, trên con đường rợp bóng cây của trường, hai người đang sánh vai đi cùng nhau.
Cái bóng trên mặt đất cùng kề sát vào nhau, cùng với bóng của lá cây làm cái bóng của hai người càng thêm mơ hồ.
Cuộc thi diễn ra vào hai ngày sau đó.
Mặc dù cuộc thi này không ảnh hưởng đến việc đặc cách của bọn họ, chỉ là một trận đấu giao hữu, nhưng đối thủ là một trường trung học trọng điểm khác của thành phố, trường trung học số 3.
Trước khi Kỳ Hứa xuất hiện, vẫn là trường trung học số 3 thắng, mãi cho đến khi Kỳ Hứa xuất hiện, Nhất Trung mới liên tục thắng hai lần.
Nhưng ngoại trừ Kỳ Hứa ra, vị trí thứ hai và thứ ba cũng là trường trung học số 3 giành được.
Vẻ mặt thầy Chu rất phẫn nộ.
"Mục tiêu lần này của chúng ta là giành vị trí thứ nhất và thứ hai, nếu như hạng ba và bốn đều của chúng ta, vậy thì càng tốt!"
Trong khoảng thời gian hai ngày trước đó, giờ nghỉ trưa và buổi tự học Khuyết Chu vẫn cùng mọi người giảng đề ở trong văn phòng.
Nói vậy cũng không đúng, hẳn là cùng Kỳ Hứa dạy thêm cho đồng đội của mình.
Chỉ mới gia nhập vào đội chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, thành viên trong đội cứ nghĩ học muội của bọn họ vừa sinh ra đã là một con nghé con, nhưng ai ngờ nghé con thật sự lại là bọn họ, mà Khuyết Chu đã như một "Hắc mẩ cùng một trình độ với Kỳ Hứa.
Mỗi ngày khóe miệng của thầy Chu đều nhếch đến tận mang tai.
Dù sao các trường khác cũng không có hai thiên tài đỉnh cấp như Kỳ Hứa và Khuyết Chu.
Hai ngày sau.
Địa điểm thi đấu giao hữu là trường Tam Trung.
Khuyết Chu xuất hiện với tư cách là người mới, vốn ngay từ đầu đã bị đối phương khinh thường.
Điều duy nhất bọn họ kiêng ky chính là Kỳ Hứa.
Mặc dù không có cách nào lay động địa vị của Kỳ Hứa.
Nhưng ít nhất bọn họ có thể cam đoan ngoại trừ Kỳ Hứa ra, hạng hai đến năm toàn bộ đều là người của mình.
Cuộc thi có tổng cộng mười đề.
Thời gian thi đấu là hai tiếng.
Trong lớp học lớn, mười hai học sinh ngồi ở chỗ ngồi riêng biệt, mười hai giáo viên nhìn chăm chăm, để ngăn chặn bao che lẫn nhau và gian lận trong lúc thi.
Đứng bên cạnh Khuyết Chu là một giáo viên của trường trung học Tam Trung.
Ngay từ đầu biểu cảm của người này vẫn có chút thờ ơ, nhưng càng về sau mắt càng mở to hơn.
Chỉ mới hơn nữa tiếng, Khuyết Chu đã giơ tay lên: "Thầy ơi, em làm xong rồi."