"Ngược lại thì ta cảm thấy rất thú vị, nếu anh ấy biết trước đó mình ngoan ngoãn phục tùng ta như vậy, hẳn sẽ xấu hổ muốn chết, ngẫm lại cũng thấy rất vui vẻ."
"Tỷ tỷ, ta phát hiện thật ra tỷ rất bao dung với nam chính."
"Không đúng, không phải bao dung mà là cưng chiều mới đúng!"
Khuyết Chu nhướng mày: "Có sao?"
"Có! Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn tỷ đã sớm đánh người ta rồi!"
"Vậy có thể là... học được từ anh ấy."
Cô che dù, trước kia lúc cô có chút thích anh, cô còn không biết thế nào là thích.
Người khác hỏi cô có phải cô thích anh hay không? Lúc ấy trong tay cô đang bưng một chén rượu, sau đó cười lớn phủ nhận: "Sao tôi có thể thích anh ấy được? Anh ấy chỉ là một người phàm, cho dù có trợ giúp tôi vê chuyện tu luyện, nhưng tôi tuyệt đối cũng không thích anh ấy."
Vừa quay đầu lại, anh đã đứng ở phía sau lưng cô.
Lúc ấy vẻ mặt của anh còn phong phú đa dạng hơn vẻ mặt của Cố Viễn Thư nhiều.
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không trách cô, thậm chí còn nói với cô rằng cô chỉ chưa biết thế nào là thích mà thôi, sau này cô sẽ cảm nhận được.
Phải mất một thời gian rất lâu cô mới nhận ra rằng mình thích anh.
Mà thời gian rất lâu đó chính là ngàn năm.
Bởi vậy tình huống hiện tại này thì có tính là gì, huống chi khi cô nói những lời kia đã thấy Cố Viễn Thư dao động, bây giờ hẳn là anh đang ở trong phòng ngủ hoặc văn phòng làm việc suy nghĩ rối rắm rồi.
Khi đợi anh suy nghĩ kỹ càng, cô cũng có thể đi giải quyết chuyện riêng của mình.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, nguyên chủ đã tới công ty của Trình Tam Nguyên.
Bằng niềm tin và trí tuệ của mình, cô đã trở thành một thành viên nòng cốt quan trọng trong công ty.
Nếu như không phải tình cờ biết được âm mưu của Trình Tam Nguyên, hẳn bây giờ cô đã ở một cương vị mới.
Nhưng từ sau khi ra khỏi trò chơi, thái độ của người trong công ty đối với cô có chút kỳ quái.
Khuyết Chu vừa ngồi vào vị trí làm việc của mình đã cảm nhận được vài ánh mắt đang nhìn đến.
Người phụ nữ đối diện ngẩng đầu cười hì hì hỏi: "Tiểu Chu, cô mới đi gặp Cố Viễn Thư à? Hai người các người có phải sắp có chuyện tốt rồi không?"
Thiện ý quan tâm hay là tò mò nhiều chuyện đều rất dễ phân biệt, trong ánh mắt của người phụ nữ đối diện lóe lên ánh sáng của sự tò mò.
Nếu như Khuyết Chu gật đầu nội tâm đang tò mò của cô ta sẽ lập tức biến thành ghen tị và không vui.
Sau khi Khuyết Chu lắc đầu cô còn thấy cô ta đang thở phào nhẹ nhõm.
Động tác của những người xung quanh cũng chậm lại.
"Tiểu Chu đừng nản lòng, nhất định Cố tổng đã quên chuyện của hai người ở trong trò chơi nên mới vậy thôi."
Người đàn ông ngồi bên cạnh ai da một tiếng: "Nếu Cố Viễn Thư thật sự để ý Tiểu Chu, sao lại không xem số liệu ký ức được? Tiểu Chu tỉnh dậy cơm cũng chưa ăn đã yêu cầu nhập số liệu ký ức rồi.
Chậc chậc, đúng là một tên cặn bã."
"Haizz, Tiểu Chu, cô cũng đừng quá đau khổ, tuy rằng điều kiện của Cố Viễn Thư không tệ, nhưng hai người các người cho dù có thật sự ở bên nhau cũng không nhất định sẽ hạnh phúc, dù gì cũng môn không đăng hộ không đối mà."
Khuyết Chu cười khẽ một tiếng, sau khi từ trong trò chơi đi ra, toàn bộ người trong phòng làm việc này khi nhìn thấy Khuyết Chu ít nhiều đều có chút khó chịu.
Lúc không cười không nói lời nào còn tốt, nhưng lúc cô cười rộ lên, bọn họ luôn cảm thấy cô thật sự biến thành phu nhân Hoa Hồng giết người không chớp mắt trong trò chơi.
"Nói đủ chưa?" Khuyết Chu hỏi, ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ đối diện, cô ta nhanh chóng rũ mắt xuống.
Cô một tay chống cằm, nhìn xung quanh một vòng, cười nói: "Không ngờ mọi người quan tâm tôi như vậy, nhưng giữa tôi và Cố tổng trong sạch, tôi cũng phân biệt được cái gì là trò chơi cái gì là hiện thực, các người còn sốt ruột hơn cả tôi nữa."
“Chúng tôi cũng đang quan tâm cô..."
"Quan tâm tôi cái gì?" Khuyết Chu tươi cười lạnh lùng như một con dao sắc nhọn: "Quan tâm tôi đã giết bao nhiêu người trong trò chơi sao? Tôi có thể nói chuyện này cho các người biết."
Da gà của mọi người bắt đầu nổi từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Chiếc váy đỏ của cô giống như một giọt máu trong toàn bộ văn phòng.
Sau khi nguyên chủ tiến vào văn phòng của những thành viên nòng cốt trong công ty, thái độ của mọi người chia ra làm hai loại.
Một là làm như chuyện này không liên quan gì đến mình, hai là muốn xa lánh nguyên chủ.
Nội bộ của công ty Trình Tam Nguyên cũng bị chia rẽ rất nghiêm trọng, càng không nói đến những thành viên nòng cốt này.
Mỗi một người trong thành viên nòng cốt đều chỉ quan tâm đến chỉ tiêu, nếu nhiệm vụ không hoàn thành sẽ bị trừng phạt, nếu hoàn thành vượt mức quy định sẽ được tăng lương.
Sự xuất hiện của nguyên chủ tương đương với nhiều hơn một người cạnh tranh.
Mà trong số bọn họ, nguyên chủ cũng không phải là người duy nhất biết Trình Tam Nguyên phong ấn ký ức của Cố Viễn Thư, thậm chí lúc nguyên chủ bị phong ấn ký ức trong trò chơi, trong đám người này cũng có mấy người biết.
Nhưng vì lợi ích của bản thân, bọn họ lựa chọn im lặng.
Vậy có quy rằng bọn họ là người phạm tội không? Đương nhiên là không!
Thậm chí những người này còn không thể gọi là đồng phạm.
Trong một xã hội thờ ơ lạnh nhạt, dường như những người này chỉ tuân theo các quy tắc của xã hội mà thôi.
Nhưng Khuyết Chu cảm thấy, bọn họ không nên tiếp tục hưởng lương cao, ít nhất không nên tiếp tục ở công ty này, nhất là qua một thời gian ngắn, công ty này sẽ bị Cố Viễn Thư thu mua.
Cố thị là một công ty phát triển mạnh, tiền lương của bọn họ cũng có thể tăng hơn nữa.
Chỉ ngẫm lại thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Dù sao kết cục của nguyên chủ chỉ có một, đó là chết.
Cô ngồi ở vị trí của mình mở văn kiện trên máy tính lên, quang minh chính đại điều tra rõ ràng tư liệu của mỗi một người làm trong văn phòng này, sau đó dùng tài khoản nặc danh gửi những văn kiện này cho trợ lý của Cố Viễn Thư.
Cô vừa đứng lên, người xung quanh càng cúi đầu thấp hơn, Khuyết Chu cười nhạo một tiếng, lại gửi cho trợ lý của Cố Viễn Thư một tin nhắn.
[Nói với ông chủ của cô, tôi nghĩ ra một cách tốt để báo đáp tôi, chờ anh ấy chính thức tiếp quản công ty này, tôi phải trở thành chủ tịch công ty này.]
"Tỷ tỷ, nam chính có đồng ý không?" Hạt vừng nhỏ hỏi.
Khuyết Chu gật đầu: "Sẽ, anh ấy nhất định sẽ đồng ý."
So với một đám nhân viên anh không hề hiểu, Khuyết Chu là người từng kề vai chiến đấu với anh, Cố Viễn Thư sẽ tin tưởng cô hơn.
Hơn nữa chắc hẳn bây giờ trong lòng của anh đang cảm thấy không thoải mái.
Đúng như Khuyết Chu nghĩ, quả thật bây giờ Cố Viễn Thư rất khó chịu.
Anh nằm trên giường trong phòng khách của văn phòng, rèm cửa sổ bị kéo kín, xung quanh là ánh đèn lờ mờ.
Cố Viễn Thư vừa mới xem xong những số liệu ký ức kia, anh không thể tin được mình thật sự đã thích Khuyết Chu khi còn ở trong trò chơi.
Anh hiểu rõ mình thật sự thích cô chứ không phải vì lợi dụng cô nên mới làm những chuyện như vậy.
Nhưng anh vẫn không thể đồng cảm với chính mình trong trò chơi.
Khuyết Chu ở trong trò chơi thật sự rất mê người, mỗi một lần cô tới gân, khuôn mặt anh cũng ửng đỏ khi xem những số liệu ký ức đó.
"Thật không có tiền đồ, bị cô ấy trêu chọc thành như vậy." Cố Viễn Thư mắng nhẹ một tiếng.
Anh sống chết cũng không nghĩ tới, mình lại bị một người phụ nữ làm cho toàn thân nóng lên, mặc dù không ngừng nói với mình rằng những chuyện xảy ra này đều là ở trong trò chơi.
Nhưng anh vẫn nằm ở trên giường, cả người như nhữn ra...