Ánh mắt của cô hơi giương lên, mũi vừa cao vừa thẳng, đường nét khuôn mặt cực kỳ sắc nét, cộng thêm một mái tóc đen giống như tơ lụa, dáng người nóng bỏng, cả người đều xứng với một từ "ngự tỷ".
Nhưng giờ phút này, cô mặc một bộ đồ màu đen, dù không có ý làm nũng, chỉ nói một từ thôi mà Cư Hoài đã cảm giác cả người của mình đã có chút tê dại.
Cái loại cảm giác mềm nhữn khi cô phát ra âm thanh này từ lòng bàn chân vọt lên đỉnh đầu.
Vì thế anh lập tức ngồi bên cạnh Khuyết Chu, ôm cô vào lòng.
Khuyết Chu tìm một tư thế thoải mái dựa vào người anh: "Lúc trước em gái của anh không phải cố ý tiết lộ vị trí của anh, đâu, cô ấy bị người khác hạ thuật con rối chứ không phải cố ý."
Rõ ràng thân thể của Cư Hoài đã cứng ngắc đi.
Cư Mộng uất ức nói: "A Hoài, em xin lỗi, lúc trước em không cố ý, đầu óc của em không chịu nghe lệnh của em, mỗi lần làm ra những chuyện kia xong em mới khống chế được bản thân, trong khoảng thời gian này em còn tưởng rằng mình bị ma ám, sợ làm chuyện gì khiến anh bị thương, cho nên lần trước em mới cố ý cãi nhau với anh để anh đuổi em đi."
"Thật sao?" Cư Hoài hỏi.
Anh nhìn Khuyết Chu, lại hỏi: "Sao em phát hiện ra?"
"Lúc em gái anh không có cách nào giải quyết chuyện này nên đã đến nhà tìm anh, sáng hôm nay anh vừa đi không bao lâu thì cô ấy đến, tôi nói với cô ấy anh bị người khác đuổi giết, còn cô ấy thì bị hạ thuật con rối.
Cánh tay vừa bị thương của anh và người truy sát anh đều là yêu tinh của Hồ tộc làm." Lời Khuyết Chu nói khiến Cư Hoài lâm vào trầm mặc.
Mặc dù trước kia anh không tin những thứ này, nhưng hiện tại không thể không tin.
Trên thế giới này, người anh tin tưởng nhất chính là Cư Mộng, lúc trước anh cũng không tin em gái mình lại trở nên yêu đương mù quáng như vậy, vấn đề không có cách giải quyết này cuối cùng cũng có đáp án.
Mà anh lại một lần nữa bị thương.
Nếu yêu tinh đều biết thuật pháp.
Vậy anh mê luyến Khuyết Chu như vậy là tình cảm chân thật hay là Khuyết Chu đã sử dụng thuật pháp lên trên người của mình.
Còn có em gái của anh nữa, sáng nay mới gặp Khuyết Chu nhưng bây giờ đã gọi cô là chị dâu rồi?
Anh không muốn ác ý phỏng đoán, nhưng bị người bên cạnh phản bội không chỉ một lần, Cư Hoài không thể không đa nghi.
Khuyết Chu nhìn thấy đáy mắt anh hiện lên tia u ám, ý cười trên khóe miệng cũng biến mất.
"Nếu đã như vậy, hôm nay các người nghỉ ngơi đi, tôi đã cho người đi điều tra thân phận của đối phương, nếu tra ra được gì, tôi sẽ làm ra thủ đoạn tương tự như bọn họ đã làm."
Ngọc Điệp xì một tiếng: "Con người quá phiền toái, tôi không ở chỗ của chị đâu, đêm này tôi phải đi điều tra xem rốt cuộc Hồ tộc đang muốn làm cái gì? Tỷ tỷ, hình như hôm nay Lý Diên Thừa mới đóng máy, anh ta nói ngày mai sẽ về, bảo chúng ta tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Khuyết Chu nói được.
Ba chữ Lý Diên Thừa làm Cư Hoài nhíu mày, anh cố ý giả vờ như không biết gì: "Lý Diên Thừa là ai? Cũng là yêu tinh sao?”
Ngọc Điệp ha hả cười.
Cô ta là một con yêu tinh có đạo hành ngàn năm, lại trà trộn ở trong thế giới con người rất lâu, hơn nữ có kỹ năng hấp thu về tư tưởng của con người, sự cảnh giác và kiêng ky trong lòng Cư Hoài vừa rồi đều bị cô ta thấy rất rõ ràng.
Mặc dù là con người, sau khi biết tỷ tỷ là yêu tinh thì không thấy sợ hãi mà con đối xử tốt với chị ấy, con người như anh đã ít lại càng ít.
Nhưng tỷ tỷ giúp đỡ em gái anh, còn chữa thương cho anh lại bị anh phòng bị, Ngọc Điệp vẫn có chút khó chịu.
"Không chỉ là yêu tỉnh, còn là ảnh đế đỉnh lưu! Tu vi cũng rất lợi hại, anh chỉ bằng đầu ngón tay của anh ta mà thôi."
Cư Mộng không vui: "Tuy rằng Lý Diên Thừa rất đẹp trai, nhưng anh trai của tôi đẹp trai hơn có được không?”
Ngọc Điệp: "Mắt cô có vấn đề rồi, sớm đi chữa mắt đi."
Hai người lại bắt đầu cãi nhau rất ấu trĩ.
Đương nhiên Cư Hoài biết Lý Duyên Thừa, anh chỉ cụp mắt nhìn Khuyết Chu, nghe thấy tên người này, anh đã sinh ra cảm giác nguy cơ không thể nào là giả được.
Chỉ có thể mạnh miệng: "Em thật sự muốn đi sao?"
"Đi chứ, nhóm của tôi chỉ có bốn người, Tiểu Điệp và bác sĩ Thánh thì tôi đã gặp, chỉ còn anh ta là chưa, nhất định phải gặp một lần mới biết đáng tin hay không?"
"Vậy em dẫn tôi theo đi." Cư Hoài mở miệng, tốc độ nói chuyện cực nhanh khiến người ta không chú ý là không thể nghe rõ.
Ngọc Điệp nhíu mày cực kỳ khoa trương, đặt tay phải lên tai phải: "Hả??2 Anh vừa nói cái gì?"
Khuôn mặt của Cư Hoài đen lại: "Tôi nói đưa tôi đi cùng đi."
"Phốc, mang theo anh? Yêu tinh chúng ta tụ họp, mang theo một con người như anh đi làm gì?"
"Cho dù các người có bản lĩnh lớn có thể dời núi lấp biển đi nữa thì cũng phải thu liễm lại ở thế giới con người.
Nhân mạch, tiền tài các người đều không bằng tôi." Ngọc Điệp rất muốn phản bác.
Nhưng cái tên Cư Hoài này khiến cô ta không biết phải phản bác lại như thế nào.
Cho dù mình nhìn anh là thấy khó chịu nhưng Ngọc Điệp vẫn không thể nói dối lương tâm rằng anh ta không có chút bản lĩnh nào được.
Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng: "Tỷ tỷ, chị có đồng ý không?"
"Nhất định sẽ đồng ý, Tiểu Chu cần tôi." Cư Hoài rất tự tin.
Ngọc Điệp: “Anh..."
Khuyết Chu: "Được."
Ngọc Điệp cũng đen mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Khuyết Chu: "Chị chị chị, đồ não đều chỉ biết đến chuyện yêu đương!"
Cô nhún vai: "Tôi thừa nhận chuyện này.
"Tôi không muốn nhìn thấy các người.
Tỷ tỷ, sớm muộn gì chị cũng thua trên tay của anh ta, người này căn bản không tín nhiệm chị, chị vì em gái của anh ta mà đối kháng chính diện với đám người kia, bọn họ nhất định sẽ tra ra chị, đến lúc đó kế hoạch của chúng ta bị phát hiện, lúc đó chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Tôi có nghĩ tới chuyện này." Khuyết Chu đón lấy ánh mắt Ngọc Điệp, đó là ánh mắt kiên định không chút sợ hãi nào.
Giống như ngay từ đầu cô đã không để Hồ tộc vào mắt: "Cô yên tâm, đến lúc đó sẽ để cô chơi đến vui vẻ quên trời đất."
Ngọc Điệp lại bị sặc đến nỗi không nói nên lời, cô ta hung tợn liếc Cư Hoài một cái, xoay người biến thành một con bướm màu tím xinh đẹp, từ trong cửa sổ vỡ nát bay ra ngoài.
Mộng Điệp đã nói rõ tâm tư trong lòng của Cư Hoài khiến khuôn mặt của anh có chút nóng lên, trong mắt có vẻ chột dạ.
Loại chột dạ này không kéo dài bao lâu, bởi vì Khuyết Chu đã rời khỏi vòng tay của anh, đợi đến khi Cư Hoài kịp phản ứng, Khuyết Chu đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha.
Sự kiêu my vừa rồi đều như là ảo tưởng của Cư Hoài.
"Vừa rồi mạo phạm anh rồi, nếu không làm vậy thì có lẽ Ngọc Điệp sẽ hạ thủ với anh." Khuyết Chu mở miệng nói.
Cho nên... dáng vẻ vừa rồi của cô đều là giả vờ?
Bầu không khí có chút cứng ngắc, Cư Mộng nhận ra bầu không khí không thích hợp, vội vàng cười ha hả nói: "Chị dâu, anh, có phải hai người cảm thấy em như một cái bóng đèn sáng chói đúng không? Thật ra em có thể rời đi."
"Không cần, sau này cô không cần phải gọi tôi là chị dâu khi ở riêng, còn ở trước mặt người ngoài thì cứ gọi tôi là chị dâu.
Còn anh, ngày mai anh có thể đi cùng với tôi, quả thật ngay từ đầu tôi cũng muốn hỏi anh có muốn tham gia vào nhóm của chúng tôi không? Nhưng lòng phòng bị của anh rất nặng nên tôi không mở lời, nếu chính miệng anh nói muốn đi, vậy ngày mai cũng vừa vặn tụ họp với nhau.
Chúng tôi có thể giải quyết người chống lưng là yêu tinh kia, còn anh giúp tôi giải quyết một số vấn đề của con người là được."
Thái độ của cô đột nhiên thay đổi 180 độ.
Dường như nhiệt độ của cô vẫn còn trên ngực anh, nhưng lúc Khuyết Chu xoay người chỉ để lại một bóng lưng, trong lòng Cư Hoài tràn ngập chua xót.
Trong chua xót viết đầy hai chữ... hối hận.