"Hãy dùng trái tim của mình để cảm thụ rốt cuộc là tốt hay xấu." Khuyết Chu nói.
Vì thế Nhan Trạch nhắm hai mắt lại, khí đen kia không có ý muốn tổn thương anh, ngược lại mang theo một tia thân mật, tuy rằng Nhan Trạch vẫn có thể cảm nhận được lệ khí trong khí đen, nhưng dường như những lệ khí kia cũng không muốn làm người khác bị thương.
Tựa như... tựa như Khuyết Chu vậy!
Nhìn như nguy hiểm, nhưng thật ra cô chưa bao giờ làm tổn thương người vô tội.
Khuyết Chu hỏi: "Bây giờ đã biết chưa?"
"Biết rồi." Nhan Trạch gật đầu nhìn hai tay bị cây roi dài và khí đen quấn quanh, cánh tay của cô gái cực kỳ mịn màng, da thịt hai người chạm nhau, Nhan Trạch cũng quên mất mình nên hít thở như thế nào.
Anh nhìn như vẫn còn hơi yếu, Khuyết Chu cười khẽ một tiếng, cây roi dài biến thành khí đen một lần nữa, sau đó dung nhập vào trong thân thể của cô.
Cô thuận miệng nói: "Khí đen này đúng là không tốt, nhưng mà được tôi luyện hóa cho nên anh không cần lo lắng, nó không phải yêu khí, lại càng không phải quỷ khí.
Đêm nay chúng ta ở đây nghỉ ngơi, bây giờ tôi nói với anh làm sao để mở được cửa địa phủ, tối nay đúng vào giờ Tý chúng ta sẽ đưa những hồn phách này đi."
Nhan Trạch đồng ý, anh có cảm giác cơ thể mình có gì đó là lạ, nhất là sau khi trải qua những chuyện này, thái độ của mình đối với cô hoàn toàn thay đổi.
Lúc Khuyết Chu nói chuyện với anh, anh sẽ không tự chủ được nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô, đôi môi của cô nhìn cực kỳ hồng hào làm yết hầu anh nhấp nhô vài cái.
Nhưng cuối cùng anh không làm gì, cũng không thể làm gì.
Đến giờ Tý, tất cả mọi người đều vây quanh trong sân.
Quan hệ gia tộc Triệu gia cũng hết sức đơn giản, Triệu lão gia tử tổng cộng có ba người con trai, trong đó có một người còn chưa trưởng thành đã qua đời ngoài ý muốn, còn lại hai người chính là Triệu Phất Xán và Triệu Phất Quân.
Triệu Phất Quân không cưới vợ sinh con, còn Triệu Phất Xán và người vợ đã mất có một đứa con, vợ hiện tại là do anh ta tái hôn cưới vào cửa hai năm trước, lão gia tử cũng chưa từng nhúng tay can thiệp vào chuyện này.
Chuyện này không như những kịch bản hoặc là phim truyền hình chiếu trên mạng, nếu không môn đăng hộ đối, người trong nhà sẽ tìm mọi cách chia rẽ uyên ương.
Có lẽ là đã từng mất đi người mình yêu và con của mình, điểm mấu chốt của lão gia tử đối với phương diện tình cảm này chính là, chỉ cân một nửa kia có phẩm chất tốt lại chân thành tốt bụng thì gia đình của đối phương như thế nào cũng không quan trọng.
Rất nhiều gia đình giàu có hy vọng con cháu càng nhiều càng tốt, dù gì không ai có thể đảm bảo chỉ sinh được một đứa thì nó có khả năng thừa kế được gia nghiệp của gia tộc.
Nhưng người của Triệu gia có cái nhìn rất thoáng, nếu nhân tài không thể xuất hiện ở Triệu gia, vậy thì cho người đáng tin cậy trong công ty kế thừa cũng không sao cả.
Chính vì loại ý nghĩ rộng rãi này, ít nhất xem ra khí vận trên mỗi người của Triệu gia đều rất tốt, bao gôm cả đứa con trai của Triệu Phất Xán bị lệ khí khống chế lúc sáng sớm kia, tuy rằng mới trưởng thành nhưng đã có thể nhìn ra sau này anh ta cũng có thể làm nên thành tựu và sự nghiệp lớn.
Ánh mắt Nhan Trạch thấy Khuyết Chu nhìn con trai của Triệu Phất Xán nhiều hơn vài lần.
Trong lòng anh bỗng nhiên có cảm giác khó chịu lan tràn trong cơ thể, cái loại cảm giác này tới rất đột nhiên, khiến chính bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu.
"Thứ tôi dạy anh, anh đã nhớ kỹ chưa?" Khuyết Chu quay đầu hỏi anh.
Nhan Trạch nhớ lại quy trình, lập tức gật đầu: "Tôi nhớ hết rồi."
"Ừ, lát nữa anh đừng sợ, nhớ kỹ lời tôi nói, mặc kệ có thể thành công hay không, anh nhất định phải bày ra khí thế cực lớn, hơn nữa có tôi ở đây, chắc chắn anh sẽ thành công." "Tôi biết rồi."
Ánh trăng sáng ngời trên đỉnh đầu.
Đám người của Triệu gia trốn ở một bên, giờ phút này hình ảnh ở đây có chút âm trầm quỷ dị, nhưng toàn bộ người của Triệu gia đều muốn đến từ biệt với Triệu Phất Quân.
Mặc dù đã ở bên nhau cả ngày nhưng trong lòng bọn họ có chút không nỡ, lão gia tử hai mắt rưng rưng, thiếu chút nữa sẽ ngã xuống.
Tuy rằng anh ta còn có thể sống lại, nhưng sau khi trở lại thân thể còn cần có thời gian nhất định mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Nhan Trạch bấm quyết, niệm trong miệng câu chú ngữ gì đó.
Anh có thể cảm nhận được có một cỗ quỷ khí âm trầm xông lên đỉnh đầu của mình, ngay sau đó có một cỗ lực lượng khác lại bao bọc lấy anh, chống đối với với cỗ quỷ khí âm trầm này.
Anh hơi hé mắt, nhìn thấy sợi tơ màu đen quấn quanh cánh tay của mình.
Đó là sợi tơ đen của Khuyết Chul
Bây giờ anh rất muốn quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Khuyết Chu, nhưng nhớ tới lời Khuyết Chu vừa nói với mình, anh lại ngoan ngoãn tiếp tục niệm pháp quyết.
Vì khí vận của anh vô cùng tốt, anh chỉ đọc ba lần, cũng không cần đến sự giúp đỡ của Khuyết Chu, giữa sân cỏ vốn xanh mơn mởn bỗng nứt ra một khe hở, sau đó từ trong khe hở đó có ánh sáng màu xanh đậm tràn ra ngoài.
Trán Nhan Trạch chảy mồ hôi, cuối cùng anh gầm nhẹ một tiếng, khe nứt lan rộng ra trong nháy mắt, khiến đám người của Triệu gia sợ tới mức không dám lên tiếng.
Bóng dáng một trắng một đen có khuôn mặt cực kỳ trắng bệch đứng dưới ánh trăng, bọn họ không lộ chút biểu cảm nào, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ áp bách cực kỳ cường đại.
Vì thế bọn họ nhìn về phía cách đó không xa, khi nhìn thấy ánh mắt của Khuyết Chu, hai chân Hắc Bạch Vô Thường run lên, cho đến khi ngón trỏ của cô gái đặt lên trên miệng làm ra động tác im lặng, bọn họ mới run rẩy xoay người.
Những oan hồn được Nhan Trạch thả ra.
Từ lúc cửa địa phủ mở ra đến khi đóng lại chỉ mất năm phút, nhưng năm phút này cũng đủ để đổi mới tam quan và tất cả nhận thức trước kia của đám người Triệu gia.
Ánh mắt bọn họ nhìn Nhan Trạch giống như đang nhìn thần linh.
*xx*kx%
Trong tập đoàn Đan Phong...
Cả người yêu tỉnh mèo bị thương quỳ gối trước bàn làm việc, khóe miệng nó còn có vết máu, thân thể run rẩy: "Chủ tử, Khuyết Chu kia..."
"Mày nói nhiệm vụ của mày thất bại là vì Khuyết Chu?" Đỗ Phong ngồi ở trên ghế làm việc, vẻ mặt của ông ta rất lạnh lùng, nhưng yêu tinh mèo biết, Đỗ Phong như vậy chính là ở bên bờ tức giận cực độ.
Đối với loại tiểu yêu tỉnh như bọn họ mà nói, đại yêu như Đỗ Phong chỉ cần động một ngón tay là có thể làm cho đám yêu bọn họ tan thành mây khói.
Âm thanh của yêu tỉnh mèo cũng run rẩy theo: "Chủ tử, hình như trên tay Khuyết Chu có một cây roi dài.
Cô ta nói gặp thần giết thần gặp phật giết phật."
"AI" Đỗ Phong cười nhạo một tiếng: "Khẩu khí không nhỏ nhat"
Tay ông ta nhẹ nhàng chạm vào bàn phím.
Cho dù Khuyết Chu này thật sự có vài phần bản lĩnh thì thế nào? Người muốn sinh tồn trong xã hội này, chỉ cần muốn sống, thân phận họa sĩ của cô không mang đến danh lợi thì ngay cả cái rắm cũng không đáng một đồng!
Bây giờ ông ta đã nói với những người có quan hệ lợi ích với mình, sau này ai dám mua tranh của Khuyết Chu chính là muốn đối nghịch với ông ta.
Khóe miệng Đỗ Phong vừa mới giương lên, chợt đồng tử co lại, sau đó lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt ông ta đều viết bốn chữ không thể tin được”, hai tay chống trên mặt bàn.
Yêu tinh mèo hoảng sợ: "Chủ tử, ngài... ngài không sao chứ?"
"Làm sao có thể..." Cảm giác này, là trận pháp của ông ta ở Triệu gia đã bị phá, lệ quỷ kia bị người dưới địa phủ áp giải đi, ông ta đã bị cắn trả.
Nhưng mà lệ quỷ kia làm sao lại bị người dưới địa phủ đưa đi được?
Trừ khi có người mở cửa địa phủ.
Đỗ Phong nổi da gà, nếu Khuyết Chu hoặc Nhan Trạch có thể mở cửa địa phủ, chuyện này thật sự khó giải quyết, bản thân cũng đừng nghĩ đến chuyện trở thành Địa Tiên, đừng nghĩ đến chuyện khống chế thành phố này.
Ông ta lập tức đứng dậy, hai tay vốn dĩ là của con người nhưng nay lại biến thành dây leo quỷ dị, dây leo này nhìn rất xinh đẹp nhưng hoa nở ra lại chứa kịch độc.
Yêu tỉnh mèo sợ đến mức lùi về phía sau mấy bước.
Ánh mắt Đỗ Phong biến thành màu da cam, yêu khí của ông ta bao phủ cả thành phố trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, nhân viên trong bộ phận đặc thù của Hoa Hạ cũng nhận được một cuộc điện thoại...