Động tác cởi cúc áo của Dạ Âu Thần rất giống như một chiếc máy móc cũ kỹ.
Ánh mắt của Thẩm Cửu nữa mở cứ yên lặng nhìn theo như thế. Hô hấp của hai người đều đang nóng
ˆ^
lên.
Khi chiếc cúc áo cuối cùng cởi xuống, Dạ Âu Thần đột nhiên đứng lên từ trên xe lăn ôm lấy Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu trong cơn mê loạn căn bản không có xoắn xuýt, tại sao một người tàn phế sẽ đột nhiên đứng lên từ trên xe
Cô bị anh ôm từng bước một đi về phía giường lớn trong phòng ngủ, cả người cô bị đặt xuống trên chiếc giường mềm mại.
Phía sau đầu đã dính lên cái gối mềm mại, cô đã bị một cơ thể nóng bỏng lại nặng nề đè ép xuống trước người, hơi thở mạnh mẽ của đàn ông bao vây lấy cô, bàn tay to nóng bỏng như lửa đặt ở trên eo của cô.
“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, thật sự nghĩ kĩ rồi chứ?”
Thâm CừU: “Không hối hận?”
Cô hình như đang lầm bẩm tự quyết, nhưng Dạ Âu Thần chính là giống như muốn cùng với cô phân cao thấp.
Anh híp mắt đến gần cô, môi mỏng ở trên môi của cô dừng lại, một bên thấp giọng hỏi: “Biết tôi là ai sao? Nếu như
nói không được, tôi sẽ không cứu cô.”
Thẩm Cửu vẫn là không có phản ứng gì?
“Hả?” Dạ Âu Thần nâng cô lên, bàn tay to lĩnh hoạt mở ra cúc áo ở sau lưng của cô: “Tôi là ai?”
“Ách…” Thẩm Cửu khó khăn mở mắt nhìn người trước mặt.
Những bóng dáng rời rạc, sau đó dần dần chồng chéo lên nhau, chỉ là ánh mắt….
Dạ Âu Thần nghe thấy cô nhỏ giọng gọi một câu: “Dạ…Dạ Âu Thần…”
Anh vừa lòng, môi mỏng đi theo phác hoạ ra một độ cong, nhẹ nhàng mà mút lấy trên môi của cô: “Ngoan.”
Cuối cùng anh vẫn không giày vò cô nữa và đã nâng cô lên.
Anh giống như một người leo núi, linh hoạt mà tránh đi tất cả các chướng ngại
vật, không ngừng tiến gần đến đỉnh núi mà đi, tốc độ cực nhanh.
Cuối cùng khi anh đến nơi, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy một cơn đau ở nơi nào đó truyền đến, khiến cho ý chí của cô tỉnh táo lại khoảng hai giây, mắt cô mở to.
Giờ này phút này, trong mắt Dạ Âu Thần bừng lên vô vàn tia sáng, giống như hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời.
Thẩm Cửu ngơ ngẩn nhìn, một đôi mắt trừng thật to, nhìn anh chăm chú.
Môi mỏng của anh buông xuống, che lên phía trên ánh mắt của cô, giọng nói khàn khàn không biết đã thành dạng gì.
“Sau này mặc kệ cô đi đâu, là thân phận gì, đều nhớ kĩ giờ phút này cho
^»r
tôi. Thẩm Cửu đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô đã hoá thân thành một con thỏ trắng nhỏ, bị lạc đường ở trong
rừng núi, sau đó gặp được một con sói lớn xấu xa, con sói lớn xấu xa xem ra đã rất đói bụng, doạ sợ con thỏ trắng nhỏ làm cho nó xoay người chạy đi.
Nhưng mà hai chân của nó quá ngắn, đã chạy rất lâu cũng không có chạy khỏi vòng bao vây của con sói lớn xấu xa.
Rất mau, nó đã bị con sói lớn xấu xa bắt được.
Sau đó, nó bị ăn tươi nuốt sống, cuối cùng ngay cả xương cũng không còn.
Thẩm Cửu bị doạ tỉnh, mạnh mẽ mở mắt ra.
Sau khi cô mở mắt ra, mới phát hiện xung quanh toàn là màu trắng ở trước mắt, thiết bị bên cạnh đang phát ra tiếng vang, trong mũi toàn là mùi của nước khử trùng.
Bệnh viện!
Làm sao….cô lại ở đây?
Thẩm Cửu nghĩ muốn ngồi dậy, nhưng chân truyền đến một cơn đau nhức lạ lùng, toàn thân cô giống như mau muốn rã rời, căn bản không cử động được.
“Mợ hai đã tỉnh rồi.” Má Trần xách theo bình giữ nhiệt đồng thời mở cửa đi vào, ánh mắt dịu dàng rơi xuống trên người cô.
Nhìn thấy má Trần, Thẩm Cửu gật đầu với bà ta, lên tiếng chào hỏi.
Sau đó cô cúi đầu, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, cô nhớ được…mình đã tham dự tiệc rượu cùng với Dạ Âu Thần, sau đó bị Lục Chiêu dẫn di….
Những chuyện sau khi bị dẫn đi giống như thuỷ triều dâng lên trong đầu óc của cô, Thẩm Cửu vô thức mà hoảng sợ la một tiếng.
Má Trần bị doạ giật nảy mình, vội đặt bình giữ nhiệt lên bàn. “Mợ hai bị làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái phải không? Tôi gọi bác sĩ lại đây nhé?”
Thẩm Cửu nắm chặt cổ tay của bà ta, vội vàng hỏi: “Dạ Âu Thần đâu? Người đâu? Anh đã đi đâu rồi?”
Cô nhớ được, Lục Chiêu đã đốt mê hương ở trong phòng, anh ta nói là muốn để cho Dạ Âu Thần chịu đựng một chút đau khổ mà mình chưa từng trải qua.
Loại đau khổ này, Thẩm Cửu biết! Sau đó cô nhớ được Dạ Âu Thần đã di, nhưng mà những chuyện sau đó nữa… thì cô hoàn toàn không nhớ rõ, giống như tất cả ký ức của cô đều bị nghiền nát trong tâm trí, toàn bộ đều không nhớ ra được.
“Mợ hai, mợ bình tĩnh trước đã, cậu hai đã trở về nhà tắm rửa, sẽ sớm quay
lại đây thôi.” Về nhà tắm rửa? Thẩm Cửu chớp mắt: “Anh ấy không sao chứ?”
Má Trần chẳng hề biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nghi hoặc mà nhìn Thẩm Cửu: “Cậu hai có thể có chuyện gì? Ngược lại là Mợ hai, bây giờ cơ thể của cô đang rất yếu, không ngày nào không vào bệnh viện, đợi lần này cô xuất viện, má Trần đi về nấu chút canh tẩm bổ cơ thể cho cô.
Thẩm Cửu ngơ ngẩn tại chỗ, không thể phản ứng.
Dạ Âu Thần không sao à?
Anh ấy chẳng phải đã vào trong phòng đó sao? Nhưng mà cũng đúng, nếu như thời gian anh ở lại không đủ lâu, quả thực là sẽ không bị trúng mê hương.
Nhưng mà….người của Lục Chiêu bọn
họ sẽ để cho anh đột nhiên ra ngoài sao?
Với lại….
Thẩm Cửu càng nghĩ càng đau đầu, bởi vì sự việc xảy ra lúc sau của tối qua, thật sự cô không nhớ được gì.
“Mợ hai, cô trước đừng suy nghĩ nhiều nữa, nằm xuống nghỉ ngơi, không thoải mái ở đâu? Tôi đi gọi bác sĩ lại đây nhé?”
Nghe được lời nói, Thẩm Cửu mới phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Má Trần không cần đâu, tôi không có chỗ nào không thoải mái, không cần gọi bác sĩ.”
“Vậy mợ hai uống chén canh nhé?”
Má Trần đứng dậy vặn mở bình giữ nhiệt, từ bên trong rót ra một chén canh đưa cho Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng quả thật là có hơi đói, cô gật đầu, lễ phép duỗi hai tay ra mà nhận lấy canh
gà, cô lặng lẽ ăn canh gà.
Bất thình lình cô hỏi: “Dạ Âu Thần anh ấy…sẽ tới đây sao?
Má Trần cười khẽ nói: “Sẽ tới đây, cậu hai đã nói với má Trần tôi đây, cậu sẽ quay lại ngay, để cho tôi chăm sóc cho mợ hai thật tốt đó.”
Thẩm Cửu mới thả lỏng một hơi, anh sẽ quay lại thì tốt rồi.
Cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.
Cô đang uống canh gà, đột nhiên má Trần thình lình nói: “Mợ hai à, không phải má Trần muốn nói cô đâu, chỉ là người trẻ tuổi các người luôn phải biết kiềm chế một chút, vì chuyện trên phương diện đó mà làm vào bệnh viện, lâu dài sẽ đối với sức khỏe không tốt.”
Nghe thấy lời này của má Trần, động tác ăn canh gà của Thẩm Cửu dừng lại
tại chỗ, cô hơi nghiêng đầu một chút, vì chuyện trên phương diện đó?
Chuyện trên phương diện đó, là chỉ về… việc gì?
“Các người ấy, người trẻ tuổi thì coi như là đã kết hôn, cũng phải kiểm chế, dẫu sao tương lai còn dài, thời gian còn nhiều. Mợ hai, má Trần là thật sự xuất phát từ thân phận của cô mà khuyên cô, cô sẽ không tức giận với má Trần chứ?”
Thẩm Cửu đặt xuống canh gà trong tay, chậm rãi nói: “Má Trần, ý của má….tôi không hiểu lắm.”
Má Trần: “…”
Bà phải nói với cô thế nào đây? Má Trần xoắn xuýt nữa ngày, bỗng nhiên ngón tay chỉ vào cổ cô.
Thẩm Cửu theo phản ứng bản năng mà cúi đầu nhìn theo hướng bà ta nói,
nhưng mà cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Má Trần: “….Ôi trời, Mợ hai, tóm lại, người trẻ tuổi vẫn là phải kiểm chế một chút mới tốt, những lời này cô nhớ ở trong lòng là được rồi.”
Thẩm Cửu cảm thấy má Trần thật kỳ lạ, nói những lời này….cô vốn dĩ là nghe không hiểu.
Đợi cô ăn canh gà xong đi vào phòng rửa tay, khi cô nhìn thấy mình trong gương, cô mới đột nhiên phản ứng lại đây, lúc nãy một phen lời nói của má Trần muốn nói lại thôi là có ý gì!