Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, Lâm Ân Ân lập tức có chút sợ hãi.

Cô ta biết là mình xúc động, nhưng mà… đã đi rồi thì không có đường quay về.

Hiện tại cô ta đã không kịp lui lại.

“Được thôi” Lâm Ân Ân gật đầu: “Gọi thì gọi, cô cho rằng tôi sợ hãi à”

Hàn Minh Thư cười cười: “Lòng dũng cảm của cô Lâm thật sự làm cho người ta phải khâm phục”

Đợi đến lúc cô ta vừa ấn điện thoại, người bên cạnh liền nhanh chóng ngăn cản cô ta lại: “Thôi bỏ đi, chúng ta vẫn nên đi thôi”

“Đúng vậy đó, Ân Ân, cần gì phải chắp nhặt với cái loại phụ nữ này cơ chứ, cướp bạn trai của người khác mà còn cầm quyền để đè ép người khác, thật sự là vô liêm sỉ mài”

“Cô ta không biết xấu hổ như vậy, chắc chắn cướp bạn trai của người ta là bản lĩnh lớn nhất của cô ta, chúng ta đều là tiểu thư khuê các, đừng có so đo với cô ta mà”

“Các cậu làm cái gì vậy?” Lâm Ân Ân muốn đăng tin tức giải trí, kết quả là điện thoại cũng không ấn được, mấy cô bạn mà cô ta dẫn theo đều đang ngăn cản cô ta lại.

Lâm Ân Ân tức giận chất vấn.

Hàn Minh Thư ở phía đối diện nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì, ngược lại là Tiểu Nhan bỏ tay xuống, cười lạnh một tiếng: “Xem ra là bạn bè của cô đều là đồ hèn nhát cả thôi, lúc đến đây tìm phiền phức thì không nghe nói công ty này là của ai tạo dựng lên à? Bây giờ mới biết sợ hãi? Chờ các người đi ra, tôi sẽ điều tra rõ lai lịch của từng người các cô”

Đám người đó nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt.

Bọn họ là được Lâm Ân Ân gọi đến đây, hơn nữa nhà họ Lâm trong bọn họ cũng được coi như là một gia đình cao quý, lần này Lâm Ân Ân chỉ nói chuyện đối tượng hẹn hò của mình bị cướp, hơn nữa đối tượng của bọn họ lại là Dạ Âu Thần, bọn họ lập tức tức giận theo, sau đó nịnh bợ lấy lòng nói là muốn đến đây với cô ta đòi công đạo.

Nhưng mà ai biết rằng người này lại là người của nhà họ Hàn.

Cho dù bọn họ có đắc tội với nhà họ Lâm cũng không muốn phải đắc tội với nhà họ Hàn.

“Chuyện đó, thật ra là lúc nãy không phải là bọn tôi cố ý đâu, thật sự là vô ý trượt chân mà thôi, cô đừng tức giận chúng tôi mà, chúng tôi xin lỗi cô”

“Các cậu đang làm cái gì vậy hả? Thế mà lại nói xin lỗi với người này?” Lâm Ân Ân tức giận đến nỗi muốn phun máu, dáng vẻ phụ nữ hiền dịu của ngày thường không còn tồn tại nữa.

“Ân Ân thôi bỏ đi, chúng ta không thể trêu chọc bọn họ được đâu”

“Đúng rồi đó Ân Ân à, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi đi, nếu như cậu không đồng ý… vậy thì chúng tôi về trước đây”

“Mẹ tôi gọi tôi tối ngày hôm nay đi ăn cơm”

“Ba tôi muốn dẫn tôi đến một bữa tiệc, vậy tôi cũng đi trước nha”

Chẳng mấy chốc một đám người do Lâm Ân Ân mang đến người nào cũng có lý do riêng của mình, sau đó cuối cùng đi hết chỉ còn lại một mình Lâm Ân Ân.

Sắc mặt của Lâm Ân Ân lúc trắng lúc xanh, sau đó bởi vì xấu hổ và giận dữ mà có chút đỏ, tốc độ chuyển đổi nhanh chóng làm cho người ta phải ghé mắt nhìn sang.

Vốn dĩ gương mặt của Tiểu Nhan rất đau, nhưng mà bây giờ nhìn thấy Lâm Ân Ân có bộ dạng này, đột nhiên cảm thấy người bị đau mặt hản là Lâm Ân Ân mới đúng, thế là cô liền vui vẻ cười lên ha hả.

“Tức cười chết đi được, tìm những người không đáng tin cậy như thế này, cô cũng dám đến công ty chúng tôi gây chuyện nữa hả. Cô Lâm, mặc dù cô là khách hàng của công ty tôi, nhưng mà tôi đề nghị cô vẫn nên hủy hợp đồng đi hen? Nếu không thì…

vẫn sẽ luôn mất mặt như vậy đó”

Lâm Ân Ân: “Cô dám!”

“Câu nói này có phải là, con người có nghe không hiểu tiếng người hay không vậy hả?” Đã vạch mặt như vậy rồi, vậy thì dứt khoát muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó thôi: “Tôi đã nói như vậy rồi, thế mà cô còn hỏi tôi có dám hay không nữa hả? Cô không mang theo đầu óc, cũng chỉ biết nói câu này thôi à, tôi có dám hay không chẳng phải là cô nhìn liền biết rồi à, hỏi cái gì mà hỏi?”

Hàn Minh Thư ở một bên cũng nhịn không được mà muốn bật cười, xem ra là Tiểu Nhan đã kìm nén bực bội lắm rồi, muốn phát tiết toàn bộ ấm ức lúc nãy ra bên ngoài.

Lúc mà Tiểu Nhan đang phát tiết lửa giận, căn bản cũng không có mấy người nhìn thấy, cho nên cô dứt khoát lui sang một bên xem kịch.

Lâm Ân Ân bị nói không có cách nào trả lại được, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác làm nhục như thế này, hơn nữa Hàn Minh Thư lại đứng ở một bên không chịu đếm xỉa, cô ta tức giận đi về phía Hàn Minh Thư.

“Cũng là bởi vì cô, nếu như không phải bởi vì cô thì ngày hôm nay tôi cũng sẽ không mất mặt như thế, Dạ Âu Thần cũng sẽ không bị cô cướp đi. Hàn Minh Thư!”

Cô ta đột nhiên đi về phía của mình, trong tay cũng không biết đang cầm cái gì, thế mà lại hất về phía Hàn Minh Thư.

Sắc mặt của Tiểu Nhan thay đổi: “Minh Thư, cẩn thận đó, mau tránh rai”

Mắt thấy có chất lỏng đang bắn về phía của mình, lúc Hàn Minh Thư muốn tránh thì đã không kịp nữa rồi, tốc độ quá nhanh, cô cũng chỉ có thể vô thức xoay người lại.

Thế nhưng một giây sau một bóng người cao lớn nhanh chóng lao đến trước mặt của cô.

“Am Rít lên một tiếng, nhưng mà âm thanh lại phát ra từ Lâm Ân Ân.

“Dạ Âu Thần!”

Dạ Âu Thần? Hàn Minh Thư lập tức ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện người đang chản tất cả mọi thứ cho cô lại là Dạ Âu Thần, chỉ là lúc này sắc mặt của anh trông có vẻ rất đau đớn, hơn nữa đầu lại đầy mồ hôi?

Lúc nấy… chất lỏng mà Lâm Ân Ân cầm ở trong tay dội về phía của mình là cái gì vậy?

Nhìn bộ dạng đau đớn của Dạ Âu Thần, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện ở trong lòng của cô, tức giận mở to mắt nhìn Lâm Ân Ân: “Cô vừa mới tạt cái gì vậy hả?”

Ánh mắt của cô rất dọa người, dường như là muốn nuốt chửng cô ta, có lẽ là Lâm Ân Ân bị sợ hãi đến choáng váng, chỉ có thể lúng ta lúng túng đáp lại một câu.

“Là, là axit…”

Hàn Minh Thư nghe xong thiếu chút nữa đã hôn mê.

Nhưng mà một giây sau cô lại nhanh chóng để cho mình tỉnh táo lại, nhanh chóng đi vòng ra sau lưng của Dạ Âu Thần nhìn thoáng qua, cô phát hiện áo của anh đã bị đốt rụi, chỉ có thể nhìn thấy da thịt.

Sắc mặt của Hàn Minh Thư bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, cô không hề nghĩ ngợi gì mà trực tiếp nói: “Mau cởi áo ra đi”

Dạ Âu Thần cũng giống như là nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng cởi áo ngoài ra, sau đó liền bị Hàn Minh Thư kéo vào trong †oilet trong phòng nghỉ.

Sau khi đi vào trong, Hàn Minh Thư trở tay cầm lấy vòi nước ở trong toilet mở nước ra xối lên trên lưng của Dạ Âu Thần, tay.

nhanh chóng cởi áo sơ mi trắng ở trên người của Dạ Âu Thần ném lên trên mặt đất, lúc nhìn thấy mảnh da thịt bị bỏng, Hàn Minh Thư cảm thấy như có cái gì đó đang ngăn chặn ở yết hầu, khó chịu muốn chết đi được.

Cô cố gẳng kìm chế loại cảm giác không thoải mái, vẫn là xối nước lạnh cho Dạ Âu Thần.

Cái trán của Dạ Âu Thần chảy ra mồ hôi lạnh, cơn đau đớn ập tới từ đãng sau lưng, loại đau đớn đó phải hình dung như thế nào đây chứ? Gần như là đau đến tận xương, anh cũng biết là Lâm Ân Ân tạt cái gì.

May mắn là…”

May mắn là anh đã đến.

Tiểu Nhan bicảnh tượng kinh người này dọa đến nỗi cả nửa ngày cũng không kịp phản ứng lại, đợi đến lúc cô tỉnh táo lại thì nhanh chóng vọt đến nhà vệ sinh gõ cửa: “Minh Thư, thế nào rồi, có cần tớ làm gì không?”

Hàn Minh Thư đang xả nước ở bên trong, nghe thấy âm thanh của Tiểu Nhan, cô lên tiếng nói: thoại cho xe cứu thương đi.”

ậu nhanh chóng gọi điện “Được rồi!” Tiểu Nhan nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho xe cứu thương.

Mà Lâm Ân Ân đứng ở một bên ngơ ngác tại chỗ, mặt mũi tràn đầy biểu cảm không thể tin được.

Tại sao lại có thể như vậy?

Rõ ràng là cô ta… muốn tạt vào người Hàn Minh Thư mà.

Nhưng mà, tại sao Dạ Âu Thần lại muốn chạy ra cản cho cô ta vậy chứ?

Nghĩ đến đây, Lâm Ân Ân bị dọa lui ra phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.

Xong rồi, cô ta đã tạt axit lên trên người của Dạ Âu Thần rồi, sau này anh ấy… có buông tha cho cô ta không đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK