Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 428: CẬU DẪN BÉ ĐẬU NÀNH RỜI KHỎI TRƯỚC

Ánh mắt âm trầm lại lăng lệ này khiến mọi người trong lòng giật mình thon thót, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người ngại ngùng nhìn Dạ Âu Thần, nhất thời không biết nên có biểu tình gì.

Mà Lang An cảm thấy kỳ lạ, cũng thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn xuống.

Kết quả thì nhìn thấy Hàn Minh Thư ở dưới tầng, cô một tay chống trên mặt bàn, nghiêm túc nói gì đó với người đối diện, cánh môi đỏ mọng tỏa sáng dưới ánh đèn, cùng đôi cắp trong trẻo đó, trông quyến rũ vô cùng.

Sau đó, Lang An liền liếc nhìn cậu Dạ nhà mình.

Lại là cô!

Chẳng trách cậu Dạ sẽ nhìn đến thất thần, còn khiến mọi người bật cười.

“Cậu Dạ… nếu như đã nhìn trúng người phụ nữ đó, hay là chúng tôi đi mời cô ấy lên tầng ngồi?”

Bởi vì Dạ Âu Thần không có lên tiếng, cho nên mọi người nhất thời cũng không chắc, cho nên một người trong đó liền lớn gan mở miệng nói một câu, thấy Dạ Âu Thần không có biểu hiện gì khác, bèn trực tiếp đứng dậy đi xuống.

sau khi mấy người đi rồi, Dạ Âu Thần nhấc tay cầm một ly rượu trong tay, sau đó uống một ngụm, cánh môi hơi nhếch lên.

Anh ngược lại muốn xem thử, cô sẽ làm như nào?

“Cậu Dạ!” Ngược lại Lang An ở sau Dạ Âu Thần có hơi khẩn trương: “Để bọn họ đi xuống như thế, sẽ không làm phiền đến cô Shelly chứ?”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướn mày, ánh mắt sắc bén quét cho anh ta.

Lang An lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, sau đó anh ta không dám nói gì nữ, chỉ có thể lắng lặng lui sang một bên, nhìn Hàn Minh Thư qua cửa sổ sát đất.

“Ừm, tốc độ của nhà hàng này cảm thấy bình thường, đã ngồi lâu như vậy rồi đồ ăn cũng chưa lên” Tiểu Nhan vừa chơi game cạnh tranh vừa đưa tay sờ bụng.

Bé Đậu Nành đúng lúc ngẩng đầu: “Dì Tiểu Nhan, dì nấp sau cháu đi, nếu không dù rất nhanh sẽ chết”

Nghe vậy, động tác của Tiểu Nhan khựng lại, sau đó hưng dữ mắng một câu.

“Fuck, dì chẳng qua chỉ sờ bụng một lát cái tên khốn lại đã công lên rồi? Thật xem bà đây dễ bắt nạt hả? Bé Đậu Nành, mau lên cho dì, chém đầu của người đó xuống”

Lời nói hung hăng như này khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà liếc nhìn bên này nhiều hơn, thấy hai người cầm điện thoại chơi game, lúc này mới thu ánh mắt về.

Chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, Hàn Minh Thư không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười.

Tính cách của Tiểu Nhan thật sự rất tốt, cùng người già trẻ con chúng đụng rất tốt.

Chỉ có điều… Hàn Minh Thư hơi nhíu mày.

Từ sau khi vào đây ngồi không lâu, cô cứ cảm thấy hình như có đôi mắt cứ luôn nhìn cô chằm chäm, hơn nữa ánh mắt đó nóng bỏng như lửa, khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Vì thế Hàn Minh Thư nhìn xung quanh, không có phát hiện sự tồn tại của người đó.

Kỳ lạ, Hàn Minh Thư đưa tay day mi tâm của mình.

Lẽ nào là hôm nay quá nhập tâm, cho nên lúc này sinh ra ảo giác rồi?

Đang nghĩ thế, mấy bóng người cao lớn đột nhiên đi về phía bàn của Hàn Minh Thư, sau đó dừng ở trước mặt cô.

“Cô ơi”

Giọng nói bất ngờ của người đàn ông vang lên khiến đám người Dạ Âu Thần sững ra, Bé Đậu Nành sau khi giết hết đối thủ, cũng giơ tay, Tiểu Nhan nhìn thấy đối phương là hai ba người đàn ông trung niên, hơn nữa mặt mày đầy thịt, lập tức biến sắc.

“Các người là ai?”

Cô ta mang vẻ cảnh giác bảo vệ đứng dậy, trực tiếp che chắn cho Bé Đậu Nành ở đằng sau mình.

Hàn Minh Thư ngồi ở đó, bình tĩnh ngước nhìn bọn họ.

“Các vị có chuyện gì sao?”

Mọi người vốn dĩ chính là vì để nịnh cậu Dạ mà tới, kết quả nhìn thấy Hàn Minh Thư chỉ hơi nhướn mày, sau đó rất bình tĩnh ngồi ở đó, mọi người nhất thời vậy mà quên mất mở miệng.

“Không có chuyện gì, chúng tôi còn phải ăn cơm”

Nói thế nào cũng là cô cả của nhà họ Hàn, sẽ không ngay cả chút khí thế này cũng không có.

Mấy người ngây ra, mất nửa ngày mở phản ứng lại, sau đó một người trong đó xoa hai tay bước tới: “Ăn cơm sao?”

Ông ta liếc nhìn bàn của Hàn Minh Thư, sau đó cười híp mắt nói: “Thấy trên bàn của cô còn chưa lên đồ ăn, người ở đây rất nhiều, giờ này lại là giờ cao điểm, chắc các cô phải đợi khoảng nửa tiếng”

Hàn Minh Thư không đáp lại, ánh mắt hơi ngước lên và biểu cảm giống như đang nói: cho nên thì sao?

Người đó có hơi ngại, nhưng vì để lấy lòng Dạ Âu Thần, vẫn là nặn ra nụ cười bước tới: “Phòng bao của mấy người chúng tôi ở trên tầng, đồ ăn đã lên rồi, muốn mời cô đây lên cùng ăn cơm, không biết… cô có bằng lòng không.. “

“Xin lỗi, tôi đã gọi đồ ăn rồi, sợ rằng không thể dùng bữa cùng các vị, các vị mời tự nhiên”

Hàn Minh Thư không do dự không hạ lệnh đuổi khách.

Sắc mặt của mấy người trở nên có hơi khó coi.

“Cái này… chúng tôi là thành tâm đến mời, không giấu gì cô, trên tầng có một nhân vật lớn, cô lên sẽ không thất vọng”

Nhân vật lớn?

Nhân vật lớn gì? Hàn Minh Thư nhíu mày, ở Mạc Thành có thể người có thể khiến nhiều người như vậy bợ đỡ không có nhiều.

Lại nhìn cách ăn mặc của bọn họ, rõ ràng chính là người trong giới thương nghiệp.

Hàn Minh Thư trước đây từng lăn lộn một khoảng thời gian trong giới thương nghiệp, tự nhiên liếc mắt thì có thể nhìn ra.

Đột nhiên, Hàn Minh Thư liền biết ánh mắt đó là sao rồi.

Quả nhiên là anh.

“Các người làm gì thế? Có ý gì hả? Trên tầng có nhân vật lớn gì có liên quan gì tới chúng tôi? Chúng tôi căn bản không biết các người, các người còn không đi thì tôi trực tiếp gọi báo cảnh sát!” Tiểu Nhan rất dữ, giọng nói rất lớn, thu hút ánh mắt của những người khác trong nhà hàng. Ngôn tình hoàn.

Mấy người mặt mày đều có hơi sượng, dù sao đều là lão tổng của các công ty, đâu từng chịu loại đãi ngộ này”

Mà lúc này, Dạ Âu Thần lại khẽ mỉm cười, ngẩng đầu ánh mắt dừng trên người ba người bọn họ, sau đó môi đỏ khẽ mấp máy.

“Vậy các ông quay về nói với nhân vật lớn này, muốn kêu tôi lên ăn cơm cũng không phải là không được, bảo chính anh ta tới mời”

Kêu Dạ Âu Thần xuống mời cô, cô sợ là bị điên rồi?

Hàn Minh Thư nhướn mày mỉm cười: “Sao hả? Không dám rồi sao?”

“Không phải, cô nói như vậy…”

“Nếu anh ta không đích thân đến mời, vậy thì mời về cho, chúng tôi còn phải ăn cơm, rất bận”

Vẻ mặt của Hàn Minh Thư nhìn trông rất bình tĩnh rất thản nhiên, nhưng trong lòng lại bắt đầu cuộn trào, nếu như người đó thật sự ở trên tầng, vậy Bé Đậu Nành cũng ở đây, hai người liệu có chạm mặt?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư chỉ có thể đè cảm xúc cuộn trào xuống, sau đó nhìn sang mấy người đó: “Còn không đi?”

Mấy người bị cô quát như thế, vậy mà ngây ngốc trực tiếp quay về.

Đợi bọn họ vừa đi, Hàn Minh Thư nhìn sang Bé Đậu Nành ở đối diện.

“Tiểu Nhan, cậu đội mũ lên cho Bé Đậu Nành, sau đó dẫn nó rời khỏi nơi này”

Sắc mặt của Tiểu Nhan thay đổi: “Tại sao chứ?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, hai người về nhà ăn cơm, tớ muộn chút sẽ về.”

“Cậu không đi cùng chúng tớ sao?” Tiểu Nhan trợn to mắt: “Cậu muốn ở lại đây, vậy trên tầng.. “

“Người trên tầng tớ biết, nhưng tớ không tiện dẫn hai người đi cùng, cho nên cậu với Bé Đậu Nành về nhà trước, nợ hai người bữa ăn thịnh soạn hôm khác lại bù.”

Sắc mặt của cô rất nghiêm túc, khi nhìn Tiểu Nhan nói chuyện cũng rất trịnh trọng.

“Tớ hiểu rồi, tớ bây giờ dẫn Bé Đậu Nành rời khỏi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK