“Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn đẩy xe cho anh mà thôi, vừa nãy không phải tôi cố ý chạm vào anh đâu... Cậu Dạ, anh làm đau người ta rồi, buông ra được không?” Vừa nói Hàn Mai Linh vừa rơi nước mắt, sau đó yếu ớt muốn rụt tay lại.
Dạ Âu Thần nhếch môi cười lạnh rồi buông tay.
Hàn Mai Linh yếu ớt nghiêng người sang một bên, người như không xương dựa vào tường, cô ta xoa cổ tay đau nhức, trong lòng cực kỳ uất ức.
Cô ta vốn tưởng Dạ Âu Thần có cảm giác với mình, chỉ cần cô ta sử dụng chút thủ đoạn thì anh sẽ cắn câu.
Không ngờ anh lại thô bạo như vậy.
Nhưng... anh càng từ chối cô ta thì Hàn Mai Linh lại càng có hứng thú với người đàn ông lạnh lùng, ngang ngược này hơn.
Cô ta càng ngày càng muốn có được trái tim anh, kiểu đàn ông này chỉ cần bạn có được trái tim anh ấy thì bạn sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng muốn có được trái tim anh thì phải không từ thủ đoạn.
Hàn Mai Linh dựa vào tường nhắm mắt lại.
Cửu, vậy tôi... chỉ có thể xin lỗi cậu thôi.
Dù sao Dạ Âu Thần cũng không thích cậu, vậy thì... để tôi tới đi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Mai Linh khi mở ra đã thay đổi, cô ta đứng dậy, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Xin lỗi cậu Dạ, tôi không cố ý đâu... Nếu anh ghét tôi thì tôi... đi trước đây.”
Nói xong Hàn Mai Linh đi về phía trước, vờ như vô tình mà nói: “Đều tại tôi, nhớ gì không nhớ lại cứ nhớ đêm mưa ấy... Bây giờ để anh cười nhạo rồi phải không?”
Cô ta vốn muốn rời đi mà Dạ Âu Thần cũng lười để ý cô ta, nhưng sau khi nghe thấy lời cô ta lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thân lập tức có thay đổi sóng to gió lớn, trước khi cô ta đi đã gọi lại.
“Đứng lại."
Hàn Mai Linh đột nhiên đứng tại chỗ như chim sợ cành cong, kinh ngạc quay lại nhìn anh.
“Cô vừa nói gì?”
Hàn Mai Linh đưa tay che miệng, mở to mắt hoảng sợ lùi lại: “Không, tôi không nói gì cả, anh nghe nhầm rồi!”
Nói xong cô ta xoay người bỏ chạy.
“Chết tiệt, quay lại!” Dạ Âu Thần gọi cô ta lại nhưng Hàn Mai Linh đã đạt được mục đích, đương nhiên sẽ không trực tiếp nói rõ với anh nên không dừng lại, cô ta phải để thời gian cho anh suy đoán ngờ vực.
Chẳng mấy chốc Hàn Mai Linh đã biến mất ở ngã rẽ.
Mà bên này, Thẩm Cửu đã đợi rất lâu cũng không thấy Hàn Mai Linh quay lại, đường vào vườn hoa lại rất phức tạp, Thẩm Cửu lo lắng liệu cô ta có lạc đường không hay là không tìm được nhà vệ sinh, chờ thêm hai phút nữa vẫn không thấy bóng dáng cô ta.
Cô đành phải quay lại đường vào, nhưng vừa đi chưa được bao xa đã thấy Hàn Mai Linh loạng choạng đi về phía này, vì cô ta đi nhanh nên suýt nữa đã đụng ngã cô, may mà hai người đều ổn định được bước chân.
“Sao vậy? Chạy vội thế, xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Cửu vừa đỡ Hàn Mai Linh vừa hỏi, thấy hai mắt cô ta đỏ hoe, lòng cô chợt thắt lại.
Hàn Mai Linh lập tức quay lưng lại lau nước mắt: “Không sao, tớ không sao.”
“Nhưng... sao cậu lại khóc?” Thẩm Cửu cau mày nghi ngờ hỏi.
Không biết vì sao cô bỗng có một dự cảm rất không tốt.
“Có sao? Tớ khóc ư?” Hàn Mai Linh nở nụ cười, đưa tay xoa mặt mình: “Làm gì có? Sao tớ không biết chứ? Có lẽ là vừa nãy lúc rửa mặt vô tình để nước tràn vào?”
Thẩm Cửu: “..”
“Cậu không gạt tớ?”
"Ôi, tớ gạt cậu làm gì, thật sự không khóc!”
Hàn Mai Linh kéo tay cô, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đi thôi, chúng ta qua bên đó xem.”
Mặc dù lòng Thẩm Cửu đầy nghi ngờ, nhưng Hàn Mai Linh không muốn nói thì cô cũng hết cách, lại thấy cảm xúc về sau của cô ta cũng không có gì không ổn nên cô cũng dần quên mất chuyện này.
Hai người đi dạo một lúc nữa rồi về, ông cụ Dạ đã quay lại, thấy Hàn Mai Linh tới còn mang theo rất nhiều đồ thì vui vẻ không khép được miệng, luôn miệng nói có cơ hội thì đi gặp Hàn Đông, bảo Hàn Mai Linh giới thiệu cho.
Hàn Mai Linh nói anh trai mình rất bận, nếu lần sau có cơ hội chắc chắn sẽ giới thiệu hai người làm quen.
Ông cụ Dạ vui vẻ đồng ý, sau đó còn mời Hàn Mai Linh ở lại ăn trưa.
Thẩm Cửu ở bên cạnh có chút lo lắng, thật ra cô hiểu tâm tư của ông cụ Dạ, ông luôn muốn gán ghép Mai Linh và Dạ Y Viễn với nhau, sau khi mọi người rời đi, cô kéo Hàn Mai Linh vào một góc.
“Nếu ông cụ Dạ muốn cậu gả cho Dạ Y Viễn, cậu có đồng ý không?”
Nghe đến đây, Hàn Mai Linh ngạc nhiên trợn to mắt: “Sao có thể?”
Suy nghĩ một lúc, cô ta lại nói.
“Cửu, mặc dù tớ không muốn xen vào quyết định của cậu, nhưng không có nghĩa là tớ sẽ ở bên cạnh anh ấy, dù sao anh ấy cũng là ba của đứa bé trong bụng cậu, sao tớ có thể ở bên anh ấy.”
Thẩm Cửu mím môi: “Vậy có lẽ sẽ hơi phiền phức, ông cụ Dạ muốn ghép đôi cho cậu và Dạ Y Viễn, cậu không nhìn ra sao?”
“.. Thật ư? Tớ còn tưởng ông ấy chỉ muốn làm quen anh trai tớ nên mới nhiệt tình như vậy.”
“Cậu ngốc à? Với địa vị và danh tiếng của nhà họ Hàn ở Mạc Thành, chắc chắn ông Dạ muốn cậu làm cháu dâu ông ấy rồi.”
“Vậy à...” Hàn Mai Linh do dự cúi đầu: “Vậy lần sau tớ sẽ chú ý hơn, nhất định sẽ không có liên quan gì đến Dạ Y Viễn”
Thẩm Cửu không để ý tới cô ta nói, Hàn Mai Linh chỉ nói sẽ không có liên quan đến Dạ Y Viên chứ không nói sẽ không liên quan đến Dạ Âu Thần.
Buổi trưa mọi người cùng ngồi ăn chung một bàn, sắc mặt Dạ Âu Thần lạnh như băng, hơi thở lãnh đạm trên người gần như có thể đóng băng mọi thứ xung quanh, người làm không dám đến gần anh, Thẩm Cửu không khỏi liếc nhìn anh một cái.
Sáng nay cô đã thấy hơi thở trên người anh rất không đúng, sao bây giờ có vẻ lại nghiêm trọng hơn rồi?
Hôm nay làm sao vậy?
“Mai Linh à, sau này có thời gian thì thường xuyên tới thăm ông nhé.” Ông cụ Dạ cười híp mắt, ôn hòa bóc vài con tôm bỏ vào bát cô ta, Hàn Mai Linh được quan tâm mà lo lắng nở nụ cười: “Cảm ơn ông nội Dạ, cháu sẽ thường xuyên tới.”
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Cửu cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô cũng biết ông nội Dạ không thích cô từ lâu rồi.
Dạ Y Viễn và Dạ Âu Thần không nói gì, trên bàn chỉ có ông cụ Dạ và Hàn Mai Linh thỉnh thoảng trò chuyện, bữa ăn này rất gượng gạo, khi kết thúc, ông Dạ bỗng nói: “Thẩm Nhã, cô giúp mọi người dọn bát đũa đi”
Thẩm Cửu thoáng khựng lại, sau đó gật đầu: “Vâng thưa ông nội.”
Sau đó cô đứng dậy giúp người làm thu dọn bát đũa, Hàn Mai Linh thấy vậy cũng nói: “Vậy cháu cũng đi giúp.”
“Không cần, Mai Linh lại đây với ông, ông có chuyện muốn nói với cháu.”
“Nhưng...”
“Không sao, cậu đi đi.” Thẩm Cửu mỉm cười với cô ta, lúc này Hàn Mai Linh mới gật đầu: “Vậy lát nữa tớ đi tìm cậu.”
Sau khi một nhóm người rời đi, Thẩm Cửu bưng bát đĩa vào bếp.