Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 625: CHƯA SÀM SỠ ĐỦ

Người phục vụ không nói gì nữa, cầm thực đơn rồi im lặng ra ngoài.

Trong phòng vẫn là sự im lặng, nhưng sự im lặng lần này khác với lần trước, cũng có lẽ vì tâm trạng Tiểu Nhan đã thay đổi.

Lúc trước là cô ngại ngùng, căng thẳng, nhưng sau khi Hàn Đông nói những lời đó, cô chỉ cảm thấy cực kỳ mất mặt, không biết xấu hổ.

Cô thật sự rất thích Hàn Đông, chỉ muốn cố gắng thêm chút mà thôi, nhưng tại sao… anh còn không cho cô cơ hội cố gắng chứ?

Đương nhiên Hàn Đông cũng chú ý tới cảm xúc của cô, hai người cùng im lặng cho tới khi món ăn được đưa lên bàn.

Khi phục vụ đặt chai rượu trắng lên bàn, Hàn Đông nhíu mày, nhìn chằm chằm Tiểu Nhan.

“Em muốn uống rượu?”

Tiểu Nhan sửng sốt một chút sau đó gật đầu: “Vâng…”

Hàn Đông nhớ lại dáng vẻ say khướt của cô ở sảnh tiệc lần trước, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Không được uống rượu.”

Giọng điệu này giống như đang ra lệnh cho cô.

Nếu như khi nãy anh không nói những lời đó, có thể Tiểu Nhan sẽ cho rằng anh đang quan tâm cô, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy châm chọc, vì vậy cô tức giận nói: “Anh Hàn, anh cũng không là gì của em, em uống rượu hay không hình như không liên quan đến anh mà?”

Hàn Đông: “…”

Cô gái này…

Anh bất lực nhìn cô, mím môi đáp: “Uống say rồi ai đưa em về?”

Tiểu Nhan: “…”

Cô trừng mắt nhìn Hàn Đông một lúc, cuối cùng vẫn bại trận, cụp mắt cười khổ: “Anh yên tâm, lúc đó em sẽ gọi bạn đến đón, anh Hàn ăn xong có thể đi trước.”

Cô thực sự suy nghĩ quá nhiều, người ta không cho cô uống rượu chẳng qua là sợ sau khi cô uống rượu sẽ phải đưa cô về nhà, rất phiền phức.

Nhưng cô đang nghĩ gì vậy?

Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy hôm nay mình hẹn anh đi ăn đúng là tự rước lấy nhục.

Căn phòng lại khôi phục sự im lặng, Tiểu Nhan rót cho mình một ly rượu trắng lớn, còn chưa ăn gì vào bụng đã uống hơn nửa ly.

Hàn Đông nhìn thấy hành động này của cô, động tác tay anh dừng lại, anh rất muốn ngăn cản cô.

Nhưng anh lại nghĩ đến câu cô vừa nói.

Anh không là gì của cô cả, không có tư cách quan tâm cô có uống rượu hay không.

Câu này, cô nói đúng.

Vì thế Hàn Đông lại im lặng, nhưng anh cũng không động đũa.

Tiểu Nhan nào quan tâm anh có ăn hay không, sau khi uống nửa ly rượu trắng, cô bắt đầu cầm đũa lên ăn, ăn được một lát cô phát hiện Hàn Đông chỉ ngồi im, đôi mắt đen láy vẫn luôn nhìn cô.

Cô sững sờ một hồi, đột nhiên rút khăn lau khoé miệng, nở nụ cười thật tươi.

“Anh Hàn, anh mau ăn đi, nhìn em ăn không được đâu, nào, ăn đi.”

Cô cố gắng gượng cười gắp thức ăn cho Hàn Đông, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Không biết đã uống bao nhiêu, Tiểu Nhan cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng, bụng càng ngày càng chướng, cô cực kỳ khó chịu.

Khi ngẩng đầu lên, mắt cô đã không còn thấy rõ nữa.

Chỉ có một bóng người mơ hồ, Tiểu Nhan cố gắng định thần, sau đó nói: “Em, em đi rửa mặt.”

Sau đó cô đứng dậy, loạng choạng đi về phía trước.

Hàn Đông nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ đi còn không vững, thật sự không nhịn nổi nữa anh đứng dậy nắm lấy cổ tay cô.

“Không biết uống thì đừng uống, tại sao lần nào em cũng gây rắc rối thế? Để tôi thay em dọn dẹp tàn cuộc cảm thấy rất có thành tựu sao?”

Giọng nam nghiêm nghị vang lên trên đầu, ý thức Tiểu Nhan vẫn chưa hoàn toàn mất đi, đương nhiên biết đó là giọng ai, cô hất tay đối phương ra: “Không cần anh quan tâm.”

“Em cho rằng tôi muốn quan tâm à?” Hàn Đông lại túm lấy cổ tay cô lần nữa: “Nếu không phải đi cùng em tới thì tôi cũng lười phải để ý đến em.”

Tiểu Nhan tức giận hét lên: “Vậy anh đừng để ý đến em nữa, vừa nãy em nói rồi, em uống say sẽ gọi bạn tới đón. Sao anh vẫn còn ở đây? Mau đi đi.”

Tiểu Nhan đẩy anh ra, Hàn Đông bất ngờ nên bị cô đẩy tiến về phía trước vài bước.

Anh bốc hoả, bước tới lạnh giọng nói: “Em gọi bạn nào? Bây giờ ra ngoài, tôi đưa em về nhà.”

“Không.” Tiểu Nhan nhìn chằm chằm anh: “Anh đừng ở lại với em nữa, bây giờ em say rồi, nếu anh ở lại với em, em không dám bảo đảm sẽ không làm gì anh đâu.”

Nói xong Tiểu Nhan nhìn đôi môi mỏng của Hàn Đông, căng thẳng liếm môi mình.

Hàn Đông: “…”

Anh đau đầu nhìn cô gái nhỏ chỉ cao tới ngực mình, vẻ mặt cô bướng bỉnh, cố chấp, nhưng anh lại không có cách gì với cô.

“Đừng nói nữa, tôi đưa em về, về rồi em muốn điên thế nào thì điên.”

Hàn Đông định là nếu cô không gnhe lời sẽ bế cô lên, ai ngờ anh vừa cúi người xuống, Tiểu Nhan đã lại gần, ôm lấy cổ anh rồi hôn lên môi anh.

Hai đôi môi áp vào nhau, Hàn Đông ngây người tại chỗ, không ngờ lại bị cô hôn.

Tiểu Nhan hôn anh thật mạnh, tức giận nói: “Em đã nói nếu anh lại gần thì em sẽ sàm sỡ anh mà, anh có đi không?”

Hàn Đông chạm vào môi mình, bất lực nhìn người trước mắt.

“Bây giờ hôn xong rồi, có thể đi được chưa?”

Tiểu Nhan chớp mắt.

“Đương nhiên không được, em vẫn chưa sàm sỡ đủ!”

Cô lại hôn một cách táo bạo, Hàn Đông cau mày né tránh sự đụng chạm của cô, Tiểu Nhan chuyển hướng, hôn lên yết hầu anh.

Người ta nói yết hầu là nơi nhạy cảm nhất của đàn ông, hôm nay cô sẽ thử, dù sao cô cũng đã mất hết thể diện trước mặt anh, không cần gì phải giữ nữa.

Quả nhiên, khi cô nhẹ nhàng cắn lên yết hầu người nào đó, cô nghe thấy anh rên lên một tiếng, bàn tay đang giữ cánh tay cô cũng run lên.

Lẽ nào thật sự có tác dụng?

Lòng Tiểu Nhan vui vẻ, vì thế cô đưa lưỡi ra liếm, người Hàn Đông chấn động, sau đó đẩy cô ra.

Tiểu Nhan ngửa đầu lên thấy tai anh đỏ bừng, cô bất chấp nhảy lên, ôm cổ anh, hai chân quặp vào eo anh.

“Em không quan tâm anh nói gì, dù sao em cũng chỉ thích anh. Lần trước anh nói gì em đều nhớ, nhưng thế thì sao? Em cũng nói với anh luôn, em không tỏ tình với anh nên lời từ chối của anh không tính.”

Tiểu Nhan giống như kẻ điên bướng bỉnh, nói xong cô điên cuồng hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh. Nếu chỉ hôn môi thì cũng thôi, Hàn Đông có thể tránh, nhưng Tiểu Nhan lại hôn điên cuồng khắp nơi, anh thật sự không biết phải trốn đi đâu.

Lúc này người phục vụ đang cầm đồ đi vào, vừa bước tới cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì đỏ mặt đi ra ngoài.

Hàn Đông phải mất rất nhiều công sức mới có thể kéo con bạch tuộc đang đu trên người mình ra, anh ném cô lên ghế sofa bên cạnh, lạnh lùng nói: “Con gái nên tự trọng một chút, không phải sao? Vừa ôm vừa hôn đàn ông là phong cách của em à?”

Tiểu Nhan: “…”

“Em thật sự cho rằng em trêu ghẹo tôi vài lần như thế là có thể quyến rũ được tôi sao?”

“Không!” Tiểu Nhan đỏ mắt, đứng dậy mắng anh: “Em không nghĩ như vậy, em cũng không tự đại như thế, nhưng em muốn gặp anh, em chỉ đơn thuần là nghĩ gì làm đó…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK