Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sự tĩnh lặng vừa rồi của Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc cũng biến mất sạch sẽ, đợi đến khi Tiêu Túc đọc tờ giấy cam đoan kia thì tất cả người ở bên cạnh đều móc điện thoại di động ra quay video rồi gửi lên nhóm bạn bè.

Giang Tiểu Bạch thấy thế thì dặn dò: “Sau khi mọi người gửi rồi tuyệt đối không được xóa nha, đến lúc đó thuận tiện gửi cho mình, sau này nếu như anh ấy không làm theo đúng như trên đó thì mình sẽ đập đoạn video cam đoan đó vào mặt anh ấy mỗi ngày”
Những lời này ngay lập tức làm cho những người khác bật cười.

Sau khi đọc xong giấy cam đoan, Giang Tiểu Bạch đồng ý gả cho anh trong tiếng động ồn ào, Tiêu Túc giúp cô đeo giày, lúc cúi đầu vẻ mặt của anh †ập trung, động tác nhẹ nhàng, đeo giày lên đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của Giang Tiểu Bạch.

Không đợi Giang Tiểu Bạch kịp phản ứng Tiêu Túc bèn cúi người xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, mọi người ở xung quanh lập tức cười vang.

Đợi đến khi Tiêu Túc lùi ra Giang Tiểu Bạch nhìn thấy môi mỏng của anh dính một ít son trên môi mình, ngay sau đó cô bị bế lên.


Giai đoạn đầu tiên hoàn thành việc đón cô dâu mới.

Tiếp theo phải tới nơi tổ chức đám cưới, thực ra thì còn chuẩn bị áo cưới ở phía sau, Giang Tiểu Bạch không thích áo cưới nhưng mà Lương Nha Hòa có ý muốn cô thử một lần mặc lúc cử hành đám cưới cho nên Giang Tiểu Bạch đồng ý.

Trên đường tới hiện trường tổ chức đám cưới Giang Tiểu Bạch lau son môi màu đỏ tươi ở trên môi Tiêu Túc, sau đó khẽ hỏi anh: “Son môi của em bị anh dính nhiều như vậy có phải là hỏng rồi không?”
Nghe vậy Tiêu Túc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt của anh hơi nghiêm túc, giọng nói hơi khàn: “Không có, vẫn còn tốt”
Lúc nói chuyện tay của anh không tự giác bóp cằm của cô, không kìm lòng được cúi người tới gần cô.

Giang Tiểu Bạch liếc mắt đã có thể nhìn ra suy nghĩ của anh nên lập tức đưa tay ngăn ở trước người Tiêu Túc, ngăn cản anh tiếp tục tới gần.

“Anh làm gì vậy? Lát nữa còn phải tổ chức đám cưới đấy, anh như vậy sẽ làm mất lớp son trên môi em”
Tiêu Túc trừng mắt nhìn giống như hỏi thăm, hình như đang xác định gì đó.

“Không phải còn có thể tô lại son sao?”
Nghe vậy Giang Tiểu Bạch hơi sửng sốt, khẽ chớp lông mi: “Có thể tô lại nhưng mà…”
“Vậy thì không sao.”
Tiêu Túc liều lĩnh hôn xuống, Giang Tiểu Bạch chỉ cảm thấy ngũ quan của anh phóng lớn ở trước mặt, ngay sau đó môi của mình bị khóa chặt không giống như nụ hôn ở trong phòng.


Ở trong phòng chỉ là nụ hôn chứng minh nên rất nhẹ vừa chạm vào rồi rời đi ngay, nhưng hôm nay Giang Tiểu Bạch tô son rất đậm hơn nữa lại còn là màu đỏ tươi cho nên Tiêu Túc cho dù chỉ chạm nhẹ cũng sẽ bị dính vào.

Chứ đừng nói chỉ là bây giờ Tiêu Túc hôn rất mạnh, lúc đầu cô còn chống cự thế nhưng sau đó hàm răng bị cạy ra Giang Tiểu Bạch không nói được, cơ thể mềm nhữn rúc vào trong lòng Tiêu Túc, anh đưa tay vịn eo của cô, một tay vịn vai của cô truyên sức lực lại cho cô.

Đợi đến khi nụ hôn này kết thúc Tiêu Túc thối lui, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy môi và trên hàm răng của anh đều dính rất nhiều màu đỏ, vẻ mặt lập tức đỏ lên lại còn hơi ghét bỏ.

“Thật chán ghét, ở trên đó đều là son môi”
Tiêu Túc cảm thấy không sao cả cũng không chê, anh chỉ đưa tay lau khóe môi giúp Giang Tiểu Bạch, giọng nói hơi khàn: “Rất đẹp”
“Hử?”
Lúc đầu Giang Tiểu Bạch nghe không hiểu anh đột nhiên nói hai chữ này là có ý gì, sau khi tiêu hóa mới kịp phản ứng; “Ý của anh là em tô son nhìn rất đẹp sao?”
Tiêu Túc khẽ ừ, lỗ tai của anh vẫn đỏ như trước.


Thế là Giang Tiểu Bạch lại không nhịn được muốn trêu anh.

Cô vươn tay ra nhưng không bóp mà dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lỗ tai Tiêu Túc, không hề dừng lại đồng thời dịu dàng nói: “Đẹp vậy sau này mỗi lần trước khi hôn em sẽ tô son cho anh xem?”
Nói xong cô bèn cảm thấy lỗ tai của Tiêu Túc lại đỏ lên, thực ra Giang Tiểu Bạch cũng hơi nóng mặt bởi vì cô thường không nói ra được những lời như vậy, đừng nhìn thấy cô nói trắng trợn như vậy chứ thực ra cô cũng rất thẹn thùng.

Tiêu Túc khẽ ho rồi đưa tay chạm vào mặt của cô: “Đừng, không phải em mới vừa ghét bỏ sao?”
“Không phải anh thích sao? Mùi thế nào?” Giang Tiểu Bạch cố ý xích lại gần rồi dùng mũi cọ xát vào anh: “Mùi gì?”
Tiêu Túc thật sự nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, sau đó nói: “Mùi hoa 3M quả: Giang Tiểu Bạch khàn giọng, không ngờ anh thật sự nếm ra được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK