Dù Tô Mạn Điệp bụng đã lớn, nhưng phản ứng lại rất nhanh nhạy, cô ta túm lấy tay cô, móng tay dài ngoằng bấm vào cánh tay trắng như tuyết của Thẩm Cửu, cô ta nhe răng trợn mắt: “Đô đàn bà đê tiện, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, cô phải đích thân cùng tôi đi nói rõ ràng với Lâm Tuấn.”
Đau đớn vì bị móng tay cắm vào khiến Thẩm Cửu nhíu mày khó chịu, cô cắn môi nói: “Tôi không đi, tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với Lâm Tuấn từ lâu rồi, cho dù cô nghĩ là có gì thì cũng chỉ từ một phía Lâm Tuấn mà thôi!”
“Xuỳ, cô nghĩ tôi sẽ tin cô à? Thẩm Cửu, cô là kẻ bỉ ổi, nhà họ Thẩm các người chẳng có ai là tử tế cải”
Tô Mạn Điệp âm trâm đến đáng sợ, cô ta ỷ vào việc mình là phụ nữ có thai không ai dám làm gì mình nên cô ta vừa túm vừa bấu cánh tay Thẩm Cửu, ai tinh mắt đều có thể nhìn thấy móng tay cô ta bấm vào thịt cô, vết máu chảy ra rất nhanh.
Nhưng vì cô ta là phụ nữ có thai nên Thẩm Cửu không phản kháng.
Bảo vệ của Dạ thị cũng vậy, vì cô ta là thai phụ, muốn xông tới làm loạn, bọn họ cũng không dám làm gì cô ta.
Từ xưa đến nay, đáng sợ nhất là phụ nữ có thai và người già gây chuyện vì sợ rằng một khi vô tình sẽ xảy ra án mạng.
Mà mạng người là thứ mà bọn họ không mua nổi trong xã hội hiện đại này.
Vì vậy dù chẳng đành thì cũng không biết phải làm sao cho nên đành chịu thôi.
“Cô mà không thả ra, có tin tôi sẽ không khách sáo nữa không? Đến khi đó cô có xảy ra chuyện gì thì lấy gì trói buộc Lâm Tuấn?”
Phải đánh vào điểm yếu đối phương mới có thể giải quyết vấn đề. Thẩm Cửu bị đau khiến đầu óc càng bình tĩnh hơn, cô càng bình tĩnh thì càng tỉnh táo, lập tức nắm lấy mạch của Tô Mạn Điệp sau đó nhân lúc cô ta còn ngơ ngác thì nhanh chóng kéo bàn tay đang túm tay mình của cô ta ra.
Ai biết Tô Mạn Điệp chỉ sững sờ một lúc đã phản ứng lại, cô ta lại tiến lên trước: “Cô đừng mơ, cho dù tôi không còn đứa bé này thì cũng phải vạch trần bộ mặt thật của cô, thứ không biết xấu hổ.”
Nhìn tay cô bị cấu chảy máu, Tiểu Nhan đang đứng xem cuối cùng cũng không nhịn được, bước thẳng vào vòng xoáy để giúp đỡ.
“Đô đàn bà không biết xấu hổ, cô ÿ vào mình là phụ nữ có thai mà bắt nạt người khác, cô thật sự cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt sao?”
Móng tay Tiểu Nhan cũng rất dài, cô không thể đẩy Tô Mạn Điệp nhưng cũng có thể cấu tay cô ta, sau đó móng tay dài quẹt mạnh vào cánh tay cô ta.
“A!” Tô Mạn Điệp đau đớn hét lên, sắc mặt hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Nhan: “Đồ đàn bà đê tiện, tôi là phụ nữ có thai mà cô dám đối xử với tôi thế này!”
“Đúng thế, chính vì cô có thai nên cô có thể bắt nạt người khác còn người khác không được đánh trả sao? Cửu, cô ta cấu tay cậu, cậu cũng cấu lại cô ta, tớ không tin chúng ta cấu nát tay cô ta thì con cô ta sẽ có vấn đề! Chỉ cần không liên quan đến tính mạng là được!”
So với Thẩm Cửu thì Tiểu Nhan hung dữ hơn nhiêu.
“Được.”
Cuối cùng Tô Mạn Điệp cũng thấy sợ hãi, vội vàng la lên: “Cô ơi, mọi người không tới giúp cháu thì cháu sẽ bị họ bắt nạt đến chết mất, huhu...”
Cuối cùng đám phụ nữ đang đứng ngây người cũng phản ứng lại, lao nhanh về phía các cô, một nhóm phụ nữ ẩu đả với nhau, đối phương rất đông nên chẳng mấy chốc mặt Thẩm Cửu và Tiểu Nhan đã bị thương.
Trong lúc xô đẩy, bỗng một tiếng hét vang lên.
Thì ra Tô Mạn Điệp bị ai đó đẩy, sau đó nặng nề ngã xuống đất, lưng đập trúng vào khung sắt bên cạnh!
Rầm!
Khung sắt đổ xuống người cô tai
“A!”
Đám người vây xem náo nhiệt đều ồ lên, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trong lúc Thẩm Cửu bị đám người xô đánh, cô cũng liên tục bảo vệ Tiểu Nhan, mấy người phụ nữ đó rất khoẻ lại dũng mãnh nên cô bị cấu, bị đánh, bị véo rất nhiều, Thẩm Cửu cũng không thể đếm được trên người có bao nhiêu chỗ bị đau, cô còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên một tiếng hét vọng lại, sau đó là âm thanh va chạm mạnh.
Rồi... cả thế giới đều tĩnh lặng!
“Chảy, chảy máu rồi...”
Không biết là ai đã hét lên, giây tiếp theo nhiêu giọng nói khác nhau vang lên: “Xảy ra án mạng rồi!”
Mà đám người phụ nữ đang vây quanh Thẩm Cửu và Tiểu Nhan cuối cùng cũng giải tán, lúc này Thẩm Cửu mới có thể nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
Khi nhìn thấy Tô Mạn Điệp đang nằm trong vũng máu, tim cô lệch mất một nhịp, cô còn chưa phản ứng lại thì Tiểu Nhan đã túm lấy tay cô: “Cửu, cô ta thật sự xảy ra chuyện rồi... Làm sao đây? Không phải tớ đẩy cô ta.”
Thẩm Cửu gân như nghẹt thở, mấy người phụ nữ phía trước quay người lại, hung dữ trừng mắt nhìn cô: “Đều tại cô! Hai người hại Mạn Điệp thành ra thế này! Tôi phải báo cảnh sát!”
Nói xong bà ta lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát, Thẩm Cửu lạnh lùng giật điện thoại trong tay bà ta về: “Cô ta đã bị thương thành thế này rồi bà không gọi cấp cứu mà còn định báo cảnh sát?”
Nói xong Thẩm Cửu bình tĩnh gọi xe cấp cứu, ngoài mặt trông cô rất bình tĩnh nhưng khi nhấn ba số 115, tay cô không ngừng run rẩy.
Người phụ nữ nằm trong vũng máu, máu chảy rất nhiều, hơn nữa khung sắt còn rơi xuống...
E rằng lần này đứa bé và người lớn đều lành ít dữ nhiêu.
Cô không phải thánh mẫu nhưng dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ cô, quan trọng nhất là Tiểu Nhan cũng tham gia vào, đến khi đó không biết cô ấy có bị liên lụy không.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vội xoay người lại nói với Tiểu Nhan: “Tiểu Nhan, cậu về bộ phận trước đi.”
Nghe vậy Tiểu Nhan lập tức câm lấy tay cô: “Tớ về rồi, còn cậu thì sao?”
“Cô ta vốn là tới tìm tớ, không liên quan gì đến cậu cả, cậu mau về bộ phận đi.”
Tiểu Nhan suy nghĩ kỹ rồi nhanh chóng phản ứng lại, cô ấy nắm chặt tay cô: “Tớ về rồi, một mình cậu gánh chịu hết mọi trách nhiệm sao? Cửu, không được! Tiểu Nhan tớ không phải loại người vô tình vô nghĩa như thế”
Thẩm Cửu nhíu mày: “Không phải như vậy, chuyện này không liên quan gì đến cậu, maul Cậu mau đi đi” Thẩm Cửu đẩy Tiểu Nhan ra ngoài, ai ngờ mấy người phụ nữ kia lại tiến lên giữ hai cô lại: “Là hai người xô ngã cô ấy, nếu xảy ra án mạng hai người đều phải chịu trách nhiệm!”
“Cửu!” Hai tay Tiểu Nhan bị giữ lấy, cô ấy vừa giãy giụa vừa nhìn Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu thân mình còn lo chưa xong nên không có thời gian trả lời cô ấy.
Sau khi mấy người phụ nữ điên Tô Mạn Điệp đưa tới thấy cô ta xảy ra chuyện thì việc đầu tiên không phải đến để kiểm tra cứu hộ mà là bắt họ, thật sự khiến lòng người nguội lạnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một giọng nói ôn hoà vang lên, Dạ Y Viễn nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mất rồi hỏi, lời vừa dứt anh ta nhìn thấy Thẩm Cửu bị mấy người phụ nữ bao vây, sắc mặt và ánh mắt lập tức thay đổi, bước nhanh tới cứu cô.
“Mấy người là ai? Ai cho phép mấy người làm loạn ở Tập đoàn Dạ thị? Bảo vệ đâu?”
Dù sao Dạ Y Viễn cũng là phó tổng, anh ta vừa hạ lệnh, nhân viên bảo vệ đứng xem náo nhiệt bên cạnh lập tức chạy lên khống chế mấy người phụ nữ kia, không có thai phụ cản trở, khống chế mấy người phụ nữ là điều rất dễ dàng.