“Vâng ạ.”
Dì Liên nhanh chóng rời đi.
Thẩm Cửu đợi bà đi rồi, lại để lại laptop lên mặt bàn, sau đó quay lại bàn chuẩn bị ăn cơm thì chuông cửa lại vang lên.
Lúc cô đến cửa dùng mắt mèo nhìn xem, điện thoại đúng lúc vang lên, Thẩm Cửu thấy Tiểu Nhan gửi một tin nhắn đến.
“Mở cửa, tôi đây đang ở ngoài cửa.”
“Mẹ nó, đã nghe được tiếng tin nhắn rồi, nhanh mở cửa nghênh đón bản tiểu thư.”
Thẩm Cửu: “…”
Cô đi đến trước mắt mèo nhìn một cái, quả nhiên đúng là phát hiện Tiểu Nhan đứng đó, không ngờ cô nhóc này thật sự…
Thẩm Cửu kéo cửa ra, Tiểu Nhan sau khi thấy cô vội vàng bước lên không chút khách khí chui vào phòng: “Cậu còn đứng đó làm gì, tớ cũng đã nghe tiếng di động của cậu rồi, cậu thế mà nửa ngày mới mở cửa, không quan tâm đến tớ có phải không?”
Thẩm Cửu bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái: “Sao thế? không cho phép người khác chậm một chút được sao?”
Loading...
Sau khi Tiểu Nhan đi vào thì đóng cửa lại, sau đó cảm thán: “Oa, cậu thật sự là biết chọn, tầm nhìn này đúng là rất tốt.”
Tiểu Nhan đi vào bên trong, nhìn thấy bàn đầy thức ăn nhịn không được trừng to mắt: “Oa, cậu thế này sống cũng quá tốt rồi…Thế mà có nhiều thức ăn như vậy.”
Quan hệ của cô ấy và Thẩm Cửu cũng thân, cho nên không chút khách khí ngồi xuống: “Tớ còn muốn nói một mình cậu ở khách sạn liệu có chết đói hay không, muốn đến đây đưa cậu ra ngoài ăn sáng đó, không ngờ…tớ lo lắng vô ích rồi.”
Thẩm Cửu đi đến ngồi xuống trước mặt cô ấy: “Cậu đã đến đây, vậy cậu cũng ăn cùng đi, dù sao nhiều như vậy một mình tớ cũng ăn không hết.”
“Tớ đây chắc chắn sẽ không khách khí với cậu.” Tiểu Nhan cầm lấy một cái bánh rán lên cắn, sau đó cười híp mắt hỏi: “Nhìn cậu thế này là điều chỉnh tốt rồi sao? Hôm qua vẫn tâm tình sa sút.”
Nghe xong, Thẩm Cửu trầm mặc mấy giấy, sau đó mới mở miệng nói: “Vậy tớ còn có thể thế nào nữa, tiếp tục suy sụp sao? Vốn từ lúc bắt đầu tớ nên biết kết quả, trong quá trình hôn nhân này tớ nảy sinh ra những hy vọng không nên có, đây là sai lầm lớn mà tớ phạm phải.”
Cô rũ mắt xuống, cầm lấy thìa múc một ngụm canh.
Tiểu Nhan nhìn cô như thế, nhịn không được thở dài một hơi.
“Lời nói cũng không phải nói như vậy, rất nhiều chuyện không phải là chúng ta có thể khống chế, đặc biệt là loại chuyện tình cảm này, hơn nữa lúc trước hai người kết hôn…là vợ chồng, cậu thích anh ta cũng là chuyện đương nhiên. Mặc dù bây giờ hai người chia tay, nhưng mà tớ cảm thấy..muốn dứt là dứt sao, tín nhiệm giữa hai người quá ít, tách ra chưa hẳn đã làm một chuyện không tốt.”
Nói đến đây, Tiểu Nhan lại lén liếc cô một cái, cắn môi dưới của mình do dự nói: “Nói không chừng sau này mấy năm sau hai người có thể tốt lên?”
Mấy năm sau…
Nghe mấy lời như thế, Thẩm Cửu nhịn không được cười: “Có lẽ không có cơ hội đâu, Dạ Âu Thần người ta chướng mắt với tớ, cũng không thiếu tớ, bên cạnh anh ta có rất nhiều phụ nữ đều muốn làm mợ chủ nhà họ Dạ, những người phụ nữ đó đều vĩ đại hơn tớ nhiều. Có lẽ không cần chờ mấy năm, không quá mấy ngày, bên cạnh anh ta đã có những người phụ nữ khác rồi, tất cả…đều là mong ước xa vời của tớ. Hơn nữa tớ cũng sẽ không quay lại bên cạnh anh ta nữa.”
Tiểu Nhan không nói gì, cắn bánh rán, trong miệng đắng ngắc, sau đó hương vị của bánh cũng kỳ lạ.
Hai người im lặng mà tiêu diệt hết bữa sáng.
Sau đó Tiểu Nhan thỏa mãn ôm lấy bụng mình co quắp ngồi một chỗ: “Ai chuẩn bị bữa sáng cho cậu vậy? Sao lại nhiều như vậy? Khi tớ đến gặp phải một dì đi xuống, phương hướng của bà ấy giống như là từ phòng cậu đi ra, là bà ấy sao?”
“Ừ.” Thẩm Cửu gật gật đầu, không nói gì nữa.
Tiểu Nhan vốn là sợ tâm trạng cô không tốt cho nên sáng sớm đến đây gặp cô, hôm nay thấy dáng vẻ của cô hình như không có như mình nghĩ nhiều, không khỏi thở dài: “Tớ vốn cho là cậu sẽ khó chịu thời gian dài, nhưng mà bây giờ xem ra năng lực hồi phục của cậu cũng rất mạnh, bị đả kích nhiều như vậy thế mà vẫn có thể ăn hết nhiều đồ vậy.”
Thẩm Cửu: “…”
“Cậu có thể thế này thật tốt quá, vậy cậu…sau này có tính toán gì không?”
“Sau này?” Thẩm Cửu cười cười: “Tạm thời không nghĩ đến chuyện này.”
“Đứa bé có phải cậu muốn sinh ra?” Mặc dù biết vấn đề này đụng chạm, nhưng Tiểu Nhan cảm thấy mình cũng cần phải hỏi một chút.
“Đương nhiên.” Thẩm Cửu có chút phản ứng quá lên: “Từ sau khi tớ bắt đầu giữ đứa bé này lại, tớ cũng chưa từng muốn vứt bỏ nó.”
Tiểu Nhan nói xong có chút cảm động: “Tương lai đứa bé sẽ yêu cậu, đối tốt với nó như vậy. Đúng rồi, phó tổng giám đốc Dạ vẫn luôn lo lắng cho cậu, cậu có muốn..”
“Tiểu Nhan, tớ không muốn cho anh ta bất kỳ hy vọng nào nữa.” Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhan nghiêm túc nói: “Tớ không có tâm tư đó với anh ta, huống gì anh ta còn là người nhà họ Dạ, càng không thể.”
Sau này…cô vẫn là một người bình yên sống thôi.
“Được rồi, sau này tớ không đề cập đến nữa.”
Sau đó, Tiểu Nhan giúp cô dọn dẹp bàn, rồi ở lại khách sạn với cô, đợi đến bữa trưa dì Liên kia lại đến đưa cơm, nhìn thấy Tiểu Nhan ở đây cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà nhanh chóng phản ứng lại.
“Cô Thẩm, lát nữa có thể ngài Hàn sẽ đến, không biết….cô có tiện hay không.”
Hàn Đông muốn qua đây?
“Tới đây làm gì?” Thẩm Cửu kinh ngạc, không đợi đại não cô phản ứng kịp, miệng đã nói ra trước.
Dì Liên cũng bị câu hỏi của cô làm sững sờ, có lẽ là không ngờ cô lại phản ứng như vậy, Hàn Đông đến dùng cơm, dường như cô..cũng không phải hoan nghênh?
Nhưng lúc đó Hàn Đông trong điện thoại chỉ nói, chỉ cần chuyển lại lời này cho cô là được.
“Cái này thì không rõ lắm, tôi chỉ chuyển lại lời, cơm trưa đã đưa đến, tôi đi trước.”
Dì Liên nhanh chóng rời đi, như là không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Thẩm Cửu ngẩn người tại chỗ, Tiểu Nhan ngửi được hơi thở không bình thường kề sát lại nói: “Cậu Hàn? Là ai vậy? Muốn đến đây? Tình huống gì vậy??”
Thẩm Cửu: “…”
Trong nhất thời, cô cũng không biết phải giải thích chuyện này thế nào cho Tiểu Nhan.
Tình thân này đến quá nhanh, giống như lốc xoáy.
“Tớ…”
“Ngài Hàn? Cái họ này sao có chút quen tai? Không phải là cùng họ với trà xanh Hàn Mai Linh sao? Này Cửu, chẳng lẽ…cô ta đoạt chồng cậu, cậu đoạt anh trai của cô ta?”
Thẩm Cửu nhịn không được nhăn mi lại: “Cậu đây là nói lung tung gì đó.”
“Chẳng lẽ tớ đoán sai? Nếu như tớ đoán sai, vậy anh ta đến đây làm gì? Anh ta là anh trai của Hàn Mai Linh, Cửu cậu không thể chịu thua được!” Nói đến đây, Tiểu Nhan còn sốt ruột, bắt lấy cánh tay cô: “Cậu lui tới với anh ta, tớ thà tình nguyện cậu ở với phó tổng giám đốc Dạ, ít nhất phó tổng giám đốc Dạ là anh trai của cậu chủ Dạ, sau này cái con tiện nhân kia nếu thật sự ở cùng với cậu chủ Dạ, cô ta còn phải gọi cậu một tiếng chị dâu.”
Thẩm Cửu: “Đừng có nói hưu nói vượn, chuyện không phải như cậu nghĩ.”