Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Cửu rất bình tĩnh, anh ta vậy mà lại đưa tài liệu cho cô rồi.
“Mợ chủ, cậu Dạ... thật sự vô cùng tức giận.”
Thẩm Cửu cầm phần tài liệu kia, im lặng không lên tiếng mà mở ra.
Trong lòng cô đã có phỏng đoán, nhưng cô vẫn không dám xác định, cô không biết... có phải Dạ Âu Thần thật sự không cần cô nữa hay không.
Chờ sau khi mở túi kia, Thẩm Cửu rút tài liệu ở bên trong ra, thấy rõ tài liệu bên trong chính là thứ cô nghĩ đến, môi cô hoàn toàn trắng bệch.
Trong khoảnh khắc đó, đồng tử phóng đại vô số lần.
Đôi môi tái nhợt của Thẩm Cửu khẽ run rẩy, tài liệu từ trong tay cô trượt xuống, ‘loạt xoạt’ rơi trên mặt đất.
Lang An cực kỳ sợ hãi: “Mợ chủ...”
“Anh ấy thật sự muốn làm tuyệt tình như vậy sao? Cũng bởi vì... bởi vì tôi không xuất hiện trong bữa tiệc... nên anh ấy muốn đưa đơn thỏa thuận ly hôn này cho tôi sao?”
Từng hạt từng hạt nước mắt từ trên khóe mắt trượt xuống, tí tách rơi lên giấy, rất nhanh đã làm ướt mặt giấy.
Cô ngồi xổm người xuống, nhặt tài liệu lên.
Loading...
“Được, cho dù anh ấy muốn làm tuyệt tình như vậy cũng được, cho tôi gặp mặt anh ấy một lần cuối cùng, được chứ?”
“Mợ chủ, cô nghe lời khuyên của Lang An đi, hôm nay cứ trở về, chờ hai ngày nữa cậu Dạ hết giận lại tìm anh ấy, có thể đến lúc đó cậu Dạ sẽ thay đổi ý định. Cô hãy tin tôi, cậu Dạ thật sự có tình cảm sâu nặng với cô, đưa ra quyết định này chắc chắn chính anh ấy cũng rất khó chịu.”
Thẩm Cửu không biết Dạ Âu Thần có khó chịu không, cô chỉ biết mình rất khó chịu, thế mà anh lại dễ dàng lấy đơn thỏa thuận ly hôn ra vậy, phần thỏa thuận này ở trước mặt cô giống như một lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn cắm vào trong lồng ngực cô.
“Tôi không muốn trở về.” Thẩm Cửu giơ tay, một lần nữa lau khô nước mắt nơi khóe mắt, cô cầm tài liệu cắn răng đứng dậy: “Hôm nay tôi không gặp anh ấy thì không về, anh ấy không ra, vậy tôi ở chỗ này chờ đến khi anh ấy đi ra mới thôi.”
Lang An: “... Nhưng cậu Dạ đã ra lệnh thép, chúng tôi không thể vào quấy rầy anh ấy nữa, mợ chủ, cô...”
“Anh ấy có lệnh thép của anh ấy, tôi cũng có cố chấp của tôi, anh ấy không muốn gặp tôi, nhưng tôi muốn gặp anh ấy. Trừ khi tôi ngã xuống ở nơi này, bằng không... tôi sẽ không đi.”
Lang An: “Mợ chủ, cô tội gì chứ, nhiều khi cố chấp sẽ không hái được quả ngon để ăn, cô trở về rồi mấy ngày nữa lại đến không được sao?”
Thẩm Cửu không trả lời anh ta nữa, mà mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc vậy.
Lang An nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chỉ thấy được kiên quyết trong đáy mắt cô, trong nháy mắt này anh ta cũng hiểu ra, xem ra tối nay không gặp được cậu Dạ, Thẩm Cửu sẽ không đi.
Vậy làm sao bây giờ? Cô mặc kiểu này đứng trong gió lạnh một buổi tối chắc chắn sẽ mắc bệnh, hơn nữa trên người cô vẫn còn miệng vết thương chưa xử lý đâu! Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com
“Mợ chủ, hay là... tôi tìm bác sĩ xem vết thương trên người cô, xử lý trước đã?”
“Không cần.” Thẩm Cửu dứt khoát từ chối ý tốt của anh ta, sắc mặt Lang An thay đổi, xem ra không gặp được cậu Dạ, cô ngay cả vết thương trên người cũng không quan tâm!
Vậy cũng không ổn
Lang An dự cảm thấy kết quả chuyện lần này sẽ không ổn, nếu như Thẩm Cửu cố chấp kiên trì đứng ở chỗ này, lại không chịu trị thương, chắc chắn cô sẽ không chống đỡ được mà ngã xuống một lần nữa.
Đến lúc đó...
Nghĩ đến đây, Lang An tức giận không chịu nổi, quay đầu đi vào trong cổng lớn, cho dù như thế nào, anh ta cũng phải tìm Dạ Âu Thần, bảo Dạ Âu Thần cho Thẩm Cửu một cơ hội, ít nhất cũng cho cô vào rồi lại nói.
Khi Lang An muốn đi tìm Dạ Âu Thần, kết quả lại nhìn thấy Chu Vân canh trước cửa.
“Cậu Dạ đâu?”
“Trợ lý Lang, cậu Dạ nói rồi... ai cũng không thể vào làm phiền anh ấy.”
Sắc mặt Lang An khó coi nói: “Chu Vân, mợ chủ còn chờ ở bên ngoài đấy, nếu như cậu Dạ không ra gặp cô ấy, e rằng cô ấy sẽ chờ bên ngoài cả một tối, không phải trước đây cô rất tốt với cô ấy sao, chẳng lẽ không đau lòng cô ấy chút nào?”
Chu Vân cắn môi, ấp úng nói: “Tôi, tôi cũng không phải là không muốn giúp mợ chủ, nhưng anh cũng nghe thấy mệnh lệnh của cậu chủ rồi đấy, anh ấy không cho phép bất kỳ ai đi vào quấy rầy, bằng không... chúng ta đều sẽ bị sa thải!”
“Thì sao chứ? Bởi vì sợ bị sa thải, cô đặt mợ chủ ở vị trí nào?”
Trong mắt Chu Vân lóe lên vẻ áy náy, giải thích: “Lang An, không phải tôi ích kỷ. Anh là người hiểu rõ tính tình cậu Dạ nhất mà, bây giờ anh đi vào sẽ hái được quả ngon để ăn sao? Cho dù anh thuyết phục được cậu Dạ cho mợ chủ đi vào, nhưng anh cảm thấy tối nay hai người bọn họ thích hợp gặp nhau sao? Ở thời điểm không lý trí này, một khi để hai bọn họ thành công gặp nhau, chuyện sẽ càng không thể cứu vãn, thứ gọi là cảm xúc này, có đôi khi căn bản không thể khống chế, anh biết không?”
Lang An sững sờ.
“Vừa rồi nếu không phải anh đi vào nói với cậu Dạ nhiều như vậy, cậu Dạ cũng sẽ không đưa tài liệu kia cho anh!”
Nghe vậy, Lang An lập tức chán nản hối hận.
Đúng vậy, khi cậu Dạ rời đi chỉ là đang tức giận, nếu không phải anh ta đi vào xuất hiện trước mặt Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần cũng sẽ không ném phần tài liệu kia ra.
“Vì vậy nói đi nói lại, chuyện này trách tôi?”
“Không trách anh thì trách ai? Nếu anh có lòng, vậy bây giờ anh đi khuyên mợ chủ trở về, hoặc là đưa mợ chủ đến nơi khác an bài ổn thỏa, chờ cậu Dạ hết giận rồi lại sắp xếp cho hai người bọn họ gặp nhau.”
Ngẫm nghĩ, Lang An cũng cảm thấy Chu Vân nói có lý.
Anh ta gật đầu: “Được! Vậy tôi đi tìm mợ chủ, hôm nay cảm ơn cô, vừa rồi tôi... nói cô như vậy, thật xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì chứ, anh cho rằng tôi không thích mợ chủ sao? Cô ấy tốt bụng như vậy, lại tự nhiên hào phóng như vậy, hơn nữa đối xử với chúng ta đều rất tốt, mọi người chúng ta đều hi vọng cô ấy có thể làm mợ chủ của chúng ta cả đời, được rồi, không nói nhiều nữa, anh mau đi sắp xếp ổn thỏa cho mợ chủ đi, bây giờ đã vào thu lâu như vậy rồi, ban đêm gió lớn, mợ chủ lại...”
“Tôi đi đây.” Sau khi thấy rõ tình hình, Lang An cũng không dám chậm trễ thời gian ở đây nữa, lập tức quay người rời đi.
Chờ sau khi anh ta rời đi, Chu Vân không nhịn được thở dài một hơi.
Lần này, cậu Dạ thật sự rất tức giận, cũng không biết... có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không.
Lang An quay trở lại trước mặt Thẩm Cửu.
“Mợ chủ.”
Thẩm Cửu nhìn anh ta, thấy trên mặt anh ta vẫn không có biểu cảm vui mừng, cũng đại khái đoán được anh ta sẽ không mang tin tức tốt gì đến cho mình, dứt khoát không lên tiếng, vẫn cứ đứng nguyên ở nơi đó.
“Tôi biết anh muốn nói cái gì, anh không cần phải nói, tôi sẽ không đi.”
Lang An tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Mợ chủ, không phải tôi muốn khuyên cô đi, nhưng tình huống hôm nay thật sự rất đặc biệt, cô nghe tôi khuyên đi, hôm nay tôi thu xếp cho cô đến nơi khác, chờ hai ngày nữa cậu Dạ hết giận rồi lại đến tìm anh ấy, được không? Đến lúc đó tôi cam đoan, chắc chắn hai người sẽ tốt như ban đầu.”
“Không!” Thẩm Cửu kiên trì đứng tại chỗ.
“Các anh nghĩ ngây thơ quá rồi.”
Dạ Âu Thần không phải loại người như vậy.