Vốn dĩ trước đây ở trước mặt em gái, anh ta đều là người lớn tuổi nhất, cũng là đi quan tâm người em gái đó.
Vì vậy sự quan tâm của ba mẹ Tiểu Nhan đối với anh ta mà nói, rất ấm áp mà cũng rất chu toàn.
“Thật ra chỉ cần có em là đủ rồi” Hàn Thanh nói.
“Không đủ, cả cuộc đời anh không thể chỉ có mỗi em”
Tiểu Nhan lắc đầu, nghiêm túc giải thích cho anh ta: “Phải có thêm những người khác, dù sao em không thể nhất định ở bên cạnh anh mỗi ngày được”
Nghe xong, Hàn Thanh nhíu mày: “Em có ý gì?”
“Sống chết bất ngờ, điều bất trắc và ngày mai cũng không biết cái nào tới trước, em căn bản không thể đảm bảo bản thân có thể hay không mà bình an sống lâu dài, nói không chừng một ngày nào đó, em..”
Lời phía sau còn chưa nói ra, cô đã bị Hàn Thanh lấy tay che miệng lại, lời Tiểu Nhan muốn nói cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Hai mắt cô nhìn chằm chằm về phía Hàn Thanh.
“Đừng nói lung tung” Hàn Thanh cau mày, khe rãnh ở giữa rất sâu.
“Về sau không cho phép em nói những lời như thế này nữa”
Anh ta đã mất đi quá nhiều người thân, nếu như người duy nhất anh ta yêu thương cũng phải rời đi, tuyến phòng thủ trong tim của anh ta nhất định sẽ không chịu đựng được.
Tiểu Nhan thấy anh ta tưởng thật, không thể nhịn mà cười ra tiếng: “Anh làm gì mà nghiêm trọng quá vậy? Em chỉ nói vậy thôi mà, hơn nữa đây là sự thật, em chỉ là đang đưa ra giả định, cũng không nói em sẽ thật sự xảy ra chuyện, em chỉ là muốn anh đón nhận thế giới ngoài kia nhiều hơn mà thôi, em không muốn anh cô đơn như vậy”
“Được rồi, anh đồng ý với em, nhưng về sau không được nói những lời như thế này nữa”
Vốn dĩ là Hàn Thanh đang khuyên bảo Tiểu Nhan, về sau lại biến thành Tiểu Nhan đang khuyên bảo Hàn Thanh, thế là Hàn Thanh quyết định sau này sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng con của Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc đã có tên riêng của mình.
Tiêu Vọng Chi.
Tên là do Giang Tiểu Bạch đặt cho, Tiêu Túc lúc mới nghe được cái tên này liền sững sờ một chút, sau đó không nói bất cứ điều gì liền gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người đi đăng ký tên cho đứa con, Lương Nha Hòa cũng không nghĩ ngợi nhiều, còn cười híp mắt nói, cô con dâu của bà đặt tên, cái tên đặt cho đứa bé đẹp như vậy, so với tên của lão già nhà bọn họ thì dễ nghe hơn rất nhiều.
Tiêu Túc cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.
Lương Nha Hòa cũng mặc kệ tất cả, chỉ cần hai người không ly hôn, đứa trẻ đặt tên là gì cũng không vấn đề, cho dù có gọi là Cẩu Đan cũng được.
Cuộc sống trôi qua rất bình dị, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Một tháng sau đó, Tiêu Túc vẫn kiên trì làm tốt mọi chuyện như ý mình trước đây, gần giống như là một người máy, Giang Tiểu Bạch từ bất an lúc đầu cuối cùng chuyển sang có chút quen thuộc với các hành động thường nhật của cậu ta.
Mà cô cũng nhận ra rằng, lời Tiêu Túc nói muốn bù đắp cho cô không phải là lời nói đùa.
Chỉ là khoảng thời gian này, đại khái là vì thói quen chăm sóc Giang Tiểu Bạch, thức khuya dậy sớm, Tiêu Túc đã có quầng thâm ở mắt.
Vì vậy vào buổi sáng một ngày nọ sau khi Tiêu Túc thức dậy đi chuẩn bị đầy đủ bữa sáng cho Giang Tiểu Bạch, tay cậu ta liền bị cô giữ chặt lại.
Tiêu Túc giật mình, nhìn Giang Tiểu Bạch với vẻ mặt có chút không tin nổi.
Cậu ta không dám nghĩ nhiều, chỉ hạ thấp giọng hỏi cô: “Em tỉnh rồi sao? Có phải tại anh ồn ào quá làm em thức không?
Giang Tiểu Bạch lắc lắc đầu, sau đó nhìn cậu ta không nói.
Tiêu Túc bị ánh mắt này của cô nhìn đến mức chột dạ, chỉ có thể nhắm mắt, “Em… ngủ thêm chút nữa đi, anh đi làm bữa sáng”
“Không cần” Giang Tiểu Bạch một lần nữa kéo cậu ta lại, “Về sau mỗi ngày anh không cần phải dậy sớm như vậy để làm mấy chuyện này nữa”.
Danh Sách Chương: