Chương 1896:
Sau đó, trong đầu của cô chỉ còn lại trống rỗng.
Giang Tiểu Bạch không biết được là sắc mặt của cô đã trở nên tái nhợt đi hay chưa, nhưng mà hai lỗ tai của cô bây giờ đã ù cả đi, đến mức khiến cho cô có cảm giác cô không còn nghe thấy được bất cứ âm thanh gì nữa.
Mà sau khi Tiêu Túc nói xong những lời này thì cậu ta cũng đã ngay lập tức ý thức được bản thân giữ chặt lấy cằm của Giang Tiểu Bạch như thế kia hình như cũng không được đúng lắm, sau đó cậu ta có chút bối rối buông tay ra rồi đứng dậy.
Lúc này Giang Tiểu Bạch mới phản ứng lại được, cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp túm lấy cái gối tựa ở phía bên cạnh sau đó dùng sức đập lên trên lưng của Tiêu Túc.
“Tiêu Túc!”
Tiêu Túc cũng không né tránh, cậu ta đứng yên không nhúc nhích thế nên chiếc gối cũng theo lẽ dĩ nhiên đập trúng vào phía sau lưng của cậu ta.
“Những lời mà anh vừa mới nói là có ý gì? Cái gì được gọi là bình thường tôi không có chuyện gì làm thì đừng nên dựa vào anh gần như vậy chứ?
Anh cho rằng là tôi đang tán tỉnh gì anh hay sao?
Tôi nói cho anh biết, anh cứ nằm mơ đi! Cái gì gọi là tôi nên biết rõ vị trí của chính mình ở đâu, có người nào nói chuyện giống như anh vậy hay không? Anh cho rằng chính bản thân anh là ai chứ hả? Nói với anh một, hai câu anh đã tự cho mình là nhân vật chính rồi hay sao? Còn nói với tôi những lời như vậy nữa, thế tại sao hôm nay khi đứng trước mặt mẹ của anh thì anh lại không nói?”
“.
Tiêu Túc: “…
Đầu óc của Tiêu Túc lúc này cũng đã hơi có chút tỉnh táo lại một ít, thật ra thì sau khi cậu ta nói xong những lời này, cậu ta đã cảm thấy có chút hối hận rồi.
Nhưng mà khi đó Tiêu Túc bị Giang Tiểu Bạch áp đến gần sát như vậy, sau đó những lời nói kia của cô dường như lại đã nói trúng tim đen của cậu ta, cho nên cậu ta mới đột nhiên cảm thấy nóng đầu mà nói ra những lời kia.
“Anh không dám nói ra còn không phải là vì anh cũng sợ phiền phức hay sao? Nếu như mà chính bản thân anh cũng đã sợ phiền phức, vậy thì chúng ta cứ lấy cái mình cần là được rồi. Chỉ là nói chuyện mà thôi, tự anh ở chỗ đó căng thẳng, tôi nói anh đôi ba câu thì lại như thế nào? Anh có cần làm đến mức phải nói ra những câu tổn thương người khác như vậy hay không?”
Giang Tiểu Bạch cảm thấy tức giận thực sự, mới đầu quả thật là cô cũng chỉ muốn trêu chọc Tiêu Túc một chút thôi, ai biết được Tiêu Túc lại tích cực so đo đến như vậy, còn nói ra những lời khiến người khác tổn thương như thế kia nữa.
“Xin lỗi” Tiêu Túc xoay người lại, ánh mắt khóa chặt ở trên người của Giang Tiểu Bạch: “Mới vừa rồi là do tôi nói mà không lựa lời, bây giờ tôi chính thức xin lỗi cô”
Giang Tiểu Bạch sửng sốt một chút, nói xin lỗi?
€ó lẽ là do lời nói của Tiêu Túc quá mức tổn thương lòng người, cho nên chỉ thấy Giang Tiểu Bạch cắn môi dưới sau đó tức giận nói: “Anh cho rằng là chỉ cần anh nói xin lỗi thì sẽ có tác dụng hay sao? Lời nói ra như bát nước hắt đi, anh thật sự là rất quá đáng!”
Tiêu Túc im lặng nhìn Giang Tiểu Bạch, cô vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, có lẽ là bởi vì tức giận cho nên hốc mắt của cô có một chút hồng hồng, Tiêu Túc nhớ lại những lời mà mình vừa mới nói kia, đích thực là rất quá đáng.
Tiêu Túc bất đắc dĩ thở dài, cam chịu số phận đi đến gần Giang Tiểu Bạch.
“Vậy cô muốn thế nào? Tôi để cho cô đánh thêm một trận?”
“Đánh một trận? Anh nghĩ cũng hay lắm” Bên ngoài Giang Tiểu Bạch hừ một tiếng nhưng tâm trạng và ý nghĩ ở trong lòng lại xoay chuyển rất nhanh, vốn dĩ là Giang Tiểu Bạch muốn nói với Tiêu Túc về chuyện của bác cô, không nghĩ tới được kế hoạch lại đột nhiên xuất hiện ngã rẽ, nhưng mà cũng không sao, bây giờ cũng không còn chuyện gì, mọi chuyện vẫn tiếp tục phát triển theo phương hướng mà cô hy vọng trước đó.
“Anh phải đồng ý với tôi một chuyện thì tôi mới không tức giận.”
Giang Tiểu Bạch không phải kiểu phụ nữ thích để tâm mãi vào những chuyện vụn vặt, đúng là mới vừa rồi cô cảm thấy rất tức giận Tiêu Túc nhưng mà nếu như lúc này có một chuyện càng quan trọng hơn vấn đề trước đó, vậy thì cô cũng sẽ nhanh chóng chuyển trọng tâm và sự chú ý lên trên chuyện quan trọng kia.
Có thể là vì không nghĩ tới được lúc Giang Tiểu Bạch tức giận lại vẫn còn có tâm trạng để đàm phán với mình cho nên Tiêu Túc cũng hơi sững sờ một chút, nhưng mà sau đó rất nhanh cậu ta đã phản ứng lại được.
“Cô muốn tôi đồng ý với cô chuyện gì?”
“Anh phải nói ra là anh có đồng ý hay không trước đã!” Giang Tiểu Bạch mới không trực tiếp nói thẳng cho Tiêu Túc biết trước.