Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giang Tiểu Bạch cũng không đáp lại lời của cậu ta, bầu không khí giữa hai người vô cùng xấu hổ, sau khi kiểm tra xong, mắt thấy sắp đến lượt của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc đột nhiên đưa tay ôm cô vào ngực.

Hành động này của cậu ta khiến Giang Tiểu Bạch bị dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị Tiêu Túc hung hăng chiếm lấy.

Nơi này chính là sân bay…
Giang Tiểu Bạch muốn đẩy cậu ta ra, nhưng mà Tiêu Túc dùng sức rất lớn cầm chặt bả vai cô, đôi môi dán lên môi cô cũng vô cùng bá đạo, khiến cô cảm thấy hơi nhói.

Rất nặng, rất đau.

Giang Tiểu Bạch căn bản không đẩy được cậu ta, chỉ có thể để mặc cho cậu ta hết lần này đến lần khác tiến vào miệng cô, cà cà răng của cô.


Lúc nãy, khi cậu ta đến gần cô đã ngửi thấy mùi khói rất nồng, bây giờ hôn thế này, cô mới cảm nhận được rõ ràng cậu ta đã hút bao nhiêu.

Không biết là đã qua bao lâu, cuối cùng Tiêu Túc cũng buông cô ra, xoa xoa cái trán của cô, nhìn cô thật lâu.

“Đi đu, anh sẽ vĩnh viễn ở chỗ này chờ em trở về, bao lâu cũng được”
Nói xong, Tiêu Túc thả cô ra, thậm chí đẩy cô đến cửa kiểm tra an ninh, lúc đầu Giang Tiểu Bạch cho là cậu ta sẽ không muốn để cho mình rời đi, thì ra chỉ là nụ hôn chia tay thôi sao?
“Đừng quay đầu, nếu như em không còn muốn trở lại bên cạnh anh thì đừng cho anh hi vọng.”
Khi nói xong câu này, hai con mắt của Tiêu Túc cũng đỏ lên.

Một người đàn ông cứ như vậy mà nhìn Giang Tiểu Bạch đến đỏ cả vành mắt ở nơi đông người qua lại này.

Trong lòng của Giang Tiểu Bạch giống như có ngàn vạn cây kim đâm vào, trước khi nước mắt rơi xuống, cô quay đầu tiến vào cửa kiểm tra.

Sau một loạt các thủ tục kiểm tra, vẫn luôn có một ánh mắt chăm chút nhìn cô, nhưng từ đầu đến cuối Giang Tiểu Bạch chưa từng quay đầu lại.

Cô kéo cái va ly đã được kiểm tra xong đi vào.

Từ bóng lưng, từ góc độ của Tiêu Túc, cô đi rất dứt khoát, rất quyết tâm, không có một chút lưu luyến nào.

Cho nên không hề nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Giang Tiểu Bạch, đừng nói đến Tiêu Túc không muốn để cho cô quay đầu, chính cô cũng không dám quay đầu.


Sau khoảng thời gian ở chung, tình cảm của cô đối với Tiêu Tức đã sâu đậm đến một mức nhất định, lúc đưa ra quyết định rời đi này cô cũng đau thấu tim gan.

Nhưng mà, cô cảm thấy nếu mình không rời đi thì có một số việc cô sẽ không bao giờ nghĩ ra.

Cô không muốn vì đứa bé mà luôn chịu đựng, cô tin Tiêu Túc là người có trách nhiệm, sẽ nuôi dưỡng đứa bé rất tốt.

Cô chính là một người mẹ nhẫn tâm.

Giang Tiểu Bạch kéo va ly, bước chân đi rất nhanh, khi đi ngang qua ánh mắt kỳ quái của người đi đường, cô cũng không có tâm tư mà để ý, rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi đợi, sau đó cô đi vào toilet điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Sau khi điều chỉnh tốt, Giang Tiểu Bạch võ vỗ gương mặt của mình, cố gắng nở nụ cười nhìn tấm gương.

Không có gì, anh ấy không yêu mình, mình rời đi là được, cô thoải mái như thế, đây là chuyện rất vui vẻ.

Nếu như anh ấy không yêu mình, mình còn cưỡng ép ở lại bên cạnh anh ấy để bị khi dễ, đây mới là đồ ngốc!

Nhìn đi Giang Tiểu Bạch, mày phải dũng cảm lên.

Sau khi động viên bản thân, cuối cùng tâm trạng của Giang Tiểu Bạch mới khá hơn một chút, lúc này cô mới kéo va ly ra ngoài ngồi đợi máy bay.

Mà ở bên kia…
Tiêu Túc đẩy cửa phòng ra, vốn muốn đi đến phòng của đứa bé nhìn một chút, ai biết vừa vào cửa đã phát hiện đèn trong phòng sáng trưng, Lương Nha Hòa và Đỗ Tiêu Vũ đều ngồi ở chỗ đó, ánh mắt hai người đều hồng hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

Ba người nhìn nhau một chút, Lương Nha Hòa đột nhiên đứng dậy, vừa đánh vừa mắng Tiêu Túc.

“Cái đồ vô dụng này, mẹ sinh mày ra có tác dụng gì chứ, ngay cả vợ của mình cũng không giữ được, vậy mày còn có thể làm gì?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK