Hàn Mai Linh cố gắng rút tay về, nước mắt lưng tròng.
“Đồng ý với Thẩm Cửu?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt, trong giọng nói có một tia lạnh lùng
nghiêm nghị: “Hai người đã thương lượng gì sau lưng tôi?”
Hàn Mai Linh đột nhiên ra vẻ lỡ miệng, mở to mắt nói: “Không, vừa rồi tôi không nói gì hết, Cậu
Dạ, Thẩm Cửu sắp lên rồi, anh mau buông tôi ra đi, hôm nay anh cứ coi như không có chuyện gì xảy
ra đi”
“Không có chuyện gì xảy ra?” Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần nở nụ cười khát máu, lực trên tay
cũng tăng lên một chút: “Cô cho rằng Dạ Âu Thần tôi là kẻ ngu ngốc mặc cho cô làm trò à? Khả năng
diễn xuất kém cỏi, vụng về này cũng dám thể hiện trước mặt tôi?”
Hàn Mai Linh ngạc nhiên nhìn Dạ Âu Thần: “Diễn xuất kém cỏi, vụng về?”
“Ha” Dạ Âu Thần chế nhạo: “Tốt nhất cô hãy nói rõ ràng sự thật, tôi chỉ cho cô một cơ hội”
Nghe anh nói vậy, Hàn Mai Linh biết không thể giả vờ được nữa, chỉ đành từ từ rũ mắt xuống,
nhìn xuống đất ổn định tâm trạng rồi mới chậm rãi cất lời: “Tôi không muốn nói là vì có nỗi khổ tâm.
Tôi và Cửu là chị em tốt, anh lại là chồng cô ấy. Chuyện này tôi đã biết từ rất lâu rồi, nhưng tôi lựa
chọn im lặng vì không muốn làm tổn thương cô ấy. Cậu Dạ, Cửu thật sự là một người rất dễ khiến
người khác phải đau lòng, tôi không hy vọng cô ấy bị tổn thương lần nữa, vậy nên anh có thể coi như
chưa xảy ra chuyện gì không?”
“Nói cho tôi biết người phụ nữ đêm đó là ai?” Bây giờ Dạ Âu Thần chỉ muốn biết điều này.
Anh đã cho Lang An đi tìm người đó lâu như vậy, tất cả những tin tức trước đây anh nhận được
đều là sai sự thật, nhưng bây giờ Hàn Mai Linh lại đột nhiên nhảy ra nói rằng mình biết chuyện này,
thật sự quá trùng hợp.
Hàn Mai Linh nghe vậy thì cắn chặt môi dưới, không muốn nói thêm nữa.
“Nói!”
Hàn Mai Linh giật mình, nước mắt rơi xuống, sau đó không kìm được bật khóc: “Xin lỗi cậu Dạ,
thật sự xin lỗi, tôi thật sự không thể nói, tôi không thể có lỗi với Thẩm Cửu, chuyện hôm nay cậu Dạ
cứ quên hết đi!”
Hai người đang nói thì bên ngoài chợt vọng lại tiếng bước chân, sau đó từ xa đã nghe thấy
Thẩm Cửu hỏi: “Mai Linh, cậu có ở đây không?”
Sắc mặt Hàn Mai Linh thay đổi rõ rệt, vừa định đẩy Dạ Âu Thần ra thì anh đã buông tay cô ta
ra trước, sau đó lăn bánh xe cách xa cô ta.
Động tác liền mạch này vừa nhìn đã biết là hành động trong vô thức, Hàn Mai Linh chỉ muốn ra
vẻ chút thôi nhưng không ngờ Dạ Âu Thần còn nhanh hơn cô ta, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.
Dáng vẻ này của Dạ Âu Thần rõ ràng là để tâm đến Thẩm Cửu!
Sao có thể?
Loại phụ nữ như Thẩm Cửu, diện mạo không nói, cô chỉ là một người đã tái hôn, còn mang thai
con người khác, lẽ nào Dạ Âu Thần cũng sẽ sinh lòng yêu thương sao?
Nhưng nếu anh có tình cảm thì sao lại đối xử tệ bạc với Thẩm Cửu như thế?
Hàn Mai Linh nghĩ không ra, nhưng thời gian cũng không cho cô ta suy nghĩ, giọng Thẩm Cửu
đã lại vang lên: “Mai Linh?”
Lúc này Hàn Mai Linh mới tỉnh táo lại: “Cửu, tớ ở đây”
Diễn kịch phải diễn cho trót, cô ta nhanh tay lau nước mắt trên mặt rồi mỉm cười chào đón cô.
Thực ra Thẩm Cửu cũng đã ở trong vườn hoa để bình tĩnh lại rất lâu, cuối cùng cô phát hiện
mình vẫn không đủ dũng khí nên quyết định quay lại tìm Hàn Mai Linh, giả vờ như không biết chuyện
gì trước, xem tình hình rồi tính tiếp.
Thẩm Cửu đẩy cửa ra thì nhìn thấy Hàn Mai Linh, mà Dạ Âu Thần đã đi tới cửa sổ, mọi đồ đạc
trong phòng vẫn bình thường như không xảy ra chuyện gì.
“Tớ còn tưởng cậu không ở đây”
“Tớ cũng vừa tới thôi, tớ tưởng cậu ở đây, không ngờ cậu cũng vừa xong à?”
“Ừm”
Hàn Mai Linh quan sát cô một lúc, thấy cô không có gì bất thường mới lặng lẽ thở phào nhẹ
nhõm.
Cô ta vẫn chưa định để Thẩm Cửu phát hiện ra sớm như vậy, kẻo đêm dài lắm mộng.
Dạ Âu Thần ở bên cửa sổ khẽ mấp máy môi, dùng đuôi mắt nhìn Thẩm Cửu, thấy cô không có
phản ứng gì khác thì không khỏi cau mày.
Người phụ nữ này là heo à? Bạn thân và chồng ở chung phòng, lẽ nào cô không nghi ngờ gì
sao?
Hừ, không cảm nhận được mối nguy cơ à, ngốc như heo vậy.
Dạ Âu Thần thầm khinh thường cô trong lòng.
“Hôm nay cũng không còn sớm nữa, tớ về trước nhé, hôm khác lại tới thăm cậu” Hàn Mai Linh
suy nghĩ một lát, chuyện hôm nay tạm dừng ở đây thôi, dù sao cô ta cũng đã đạt được mục đích của
mình trước mặt Dạ Âu Thần, chuyện còn lại chỉ cần thả câu thêm là được.
Thẩm Cửu nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, tớ tiễn cậu xuống nhà”
Sau đó cô tiễn Hàn Mai Linh rời đi, khoảng mười phút sau mới về phòng, cô không nhìn Dạ Âu
Thần, bây giờ đầu óc cô vẫn rối bời, tất cả đều là hình ảnh anh nắm cổ tay Hàn Mai Linh.
Dạ Âu Thần… thích Mai Linh sao?
Nếu anh thật sự thích Mai Linh mà ông cụ Dạ lại muốn liên hôn hai nhà nhà họ Hàn với nhà họ
Dạ, vậy… anh sẽ đồng ý sao?
Nghĩ đến đây, tay Thẩm Cửu vô thức nắm chặt sau đó lại buông ra.
Bỏ đi, nếu thật sự thích thì cũng không có cách nào, dù sao tình cảm là thứ không thể kiểm
soát.
Cũng như cô biết mình và Dạ Âu Thần không thể đến với nhau nhưng vẫn thích anh, cô hoàn
toàn không kiểm soát được bản thân.
Có tiếng bánh xe lăn, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên mới biết Dạ Âu Thần đã đột nhiên tới trước mặt
có.
Khi bốn mắt chạm nhau, Thẩm Cửu phát hiện đôi mắt đen của anh sâu như biển lớn, đôi môi
hồng mấp máy nhưng không nói gì.
“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai” Môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ mở, anh gọi cô.
Dường như Thẩm Cửu đã quen với cái tên “người phụ nữ kết hôn lần thứ hai”, nghe thấy anh
gọi vậy cũng đáp lại.
“Vì sao không chất vấn tôi?” Dạ Âu Thần hỏi.
Thẩm Cửu: “2???”
Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô thì trong lòng trở nên cáu kỉnh. Gần đây người phụ nữ
này rất bất thường, trước kia Hàn Mai Linh vừa lại gần anh là cô sẽ lo lắng sốt ruột, thậm chí còn
cảnh cáo anh không được ra tay với Hàn Mai Linh.
Nhưng bây giờ cô lại yên lặng đến đáng sợ.
“Đáng chết” Dạ Âu Thần thấp giọng mắng một tiếng, mất kiên nhẫn hỏi: “Cô không có gì muốn
nói với tôi?”
Ban đầu Thẩm Cửu sững người một lúc, sau một lúc mới hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô như
có điều suy nghĩ cụp mắt nhìn xuống ngón tay mình: “Không có”
Từ khi đưa ra quyết định, cô đã quyết định sẽ không nói nhiều nữa, Dạ Âu Thần muốn làm gì…
cũng không liên quan đến cô.
Chỉ cần hai người họ đều tự nguyện.
Vẻ mặt hững hờ của cô khiến Dạ Âu Thần càng bực bội hơn, ánh mắt anh nhìn cô càng trở nên
sắc bén: “Không có?”
Thẩm Cửu lắc đầu, xác nhận lại lần nữa: “Không có”
Cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu lên, vô tội nhìn anh bằng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng: “Lẽ nào tôi
nên có lời gì để nói với anh? Hay là anh muốn nghe tôi nói với anh điều gì?”
Dạ Âu Thần: “..”
Anh hít sâu một hơi, khoé môi giật giật, cuối cùng cười khẩy một tiếng.
“Được lắm!”
Người phụ nữ này thật sự rất có khả năng làm anh tức chết!