Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Mai Linh trợn trừng mắt, cảm thấy không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Người trên tư liệu lại là Dạ Âu Thần.

Nên, người đàn ông xa lạ mà cô và Thẩm Cửu quanh đi quần lại tìm lâu như vậy lại chính là Dạ Âu Thần.

Ba của con cô ấy rõ ràng ngay bên cạnh cô ấy, nhưng bản thân cô ấy lại chẳng hề biết gì, Dạ Âu Thần cũng không hề biết gì. Tại sao lại như vậy chứ? Phụt! Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, Hàn Mai Linh bỗng lấy lại tỉnh thần, anh Hàn Đông đã tắm xong, nếu cô còn ở lại chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh vội để tư liệu vào túi văn kiện, đáng tiếc do tay chân luống cuống nên khi đặt tài liệu trở về túi cô đã đặt tài liệu nằm ngang, khi cô chuẩn bị lẻn ra bên ngoài thì tay áo lại không cẩn thận hất đổ điện thoại trên bàn.

Ẩm.

Tiếng điện thoại rơi xuống đất hết sức rõ ràng, Hàn Mai Linh không khỏi kinh hãi, đành quay lại cầm điện thoại di động lên, khi chuẩn bị đặt về chỗ cũ thì cửa phòng tắm đã mở ra.

Hàn Mai Linh dừng tất cả động tác lại, bỗng quay người nhìn về phía phòng tắm.

Hàn Đông đã tắm xong, trên cơ thể cường tráng vẫn còn đọng mấy giọt nước màu trắng lóng lánh, mái tóc đen như mực hơi ướt dính trên trán, đôi mắt đen nhánh trên gương mặt lạnh lùng cấm dục nhìn chằm chằm Hàn Mai Linh.

Anh im lặng, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt dừng trên mặt Hàn Mai Linh.

Tim Hàn Mai Linh đập mạnh, ánh mắt không dám nhìn thằng Hàn Đông, rõ ràng là có tật giật mình.

Thế nhưng cứ tiếp tục như vậy thì không được, Hàn Mai Linh chỉ có thể giật giật môi, duỗi móng vuốt ra chào hỏi Hàn Đông: “Anh, anh Hai…” Âm thanh thốt ra, Hàn Mai Linh cũng nghe thấy giọng mình đang run rầy.

Hàn Đông không nói gì, ánh mắt dần dần hạ xuống nhìn tay cô.

Hàn Mai Linh hoảng hốt, vô thức đưa tay lưng chắp sau lưng, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình làm vậy không đúng, nên vội lấy điện thoại ra.

“Anh Hai, em xin lỗi, em vừa không cần thận chạm phải điện thoại di động của anh khiến điện thoại rơi xuống đất, cũng không biết có bị hỏng hay không…” Hàn Mai Linh kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn như sóng biển, khẽ nói.

Hàn Đông sắc mặt lãnh đạm, cầm khăn lông khô lau sạch tóc của mình, bước hai bước dài về phía cô, vẻ nghiêm túc lập tức đè ép Hàn Mai Linh.

Chỉ nghe anh lạnh lùng nói: “Không phải anh đã nói không có lệnh của anh thì không được tùy tiện ra vào phòng của anh sao?” Nghe vậy, sắc mặt Hàn Mai Linh đại biến.

“Anh Hai, em không phải cố ý… chỉ là em nghe nói anh đang tắm, muốn… đi vào đợi anh mà thôi.” Nói đến đây, Hàn Mai Linh đã căng thẳng đến mức hốc mắt ngấn nước, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Hàn Đông “Lần sau em sẽ không thế nữa, giờ em đi đây.” Hàn Mai Linh để điện thoại di động xuống định rời di.

Nhưng Hàn Đông đã gọi giật lại: “Chờ một chút.” Hàn Mai Linh dừng bước, không khỏi sợ hãi đứng im tại chỗ.

Có ánh mắt sắc bén dừng phía sau lưng cô, Hàn Mai Linh nghe thấy anh hỏi: “Em có chuyện gì thì nói di.” Hàn Mai Linh chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cũng… cũng không có chuyện gì, chỉ là anh Hai vừa từ nước ngoài trở về, Mai Linh nhớ anh Hai nên mới đến xem anh Hai đã ngủ chưa, em…” Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, Hàn Mai Linh rất ghét dáng vẻ này của bản thân, rõ ràng cô đã giả vờ rất tốt, thế nhưng mỗi lần chạm phải ánh mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu lòng người kia của Hàn Đông cô lại cảm thấy đứng trước mặt anh thì dù cô có nói dối thế nào đều sẽ bị vạch trần.

Cộng thêm cô vốn chột dạ, nên lại càng yếu thế trước mặt Hàn Đông.

Hàn Đông không nói gì nữa, ánh mắt dừng trên túi giấy da bò, vừa định cầm lên đã thấy túi đã bị người ta mở ra, anh nguy hiểm nheo mắt lại. Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one

“Em đã xem tài liệu hả?” Nghe anh hỏi như vậy, Hàn Mai Linh tái mặt, vô thức phủ nhận: “Không, không hề, anh Hai, em chỉ vừa đi vào, nhìn thấy điện thoại di động của anh sáng lên, kết quả không cẩn thận làm nó bị rơi.” Hàn Đông: “…” Hàn Đông hơi ngước mắt, lỗ mũi phát ra tiếng cười khẽ, chỉ có chính anh nghe được.

“Thật sao?” Anh hỏi.

Hàn Mai Linh giật mình: “Anh, là tài liệu rất quan trọng phải không? Tất nhiên em sẽ không tùy tiện chạm vào đồ của anh rồi, Mai Linh rất ngoan, không có chuyện gì thì Mai Linh đi về trước đây.” Hàn Đông ngước mắt nhìn cô: “Không muốn biết chuyện kia nữa à?” “Chuyện kia… ngày mai em sẽ lại hỏi anh, hôm nay anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong, Hàn Mai Linh đi như chạy khỏi phòng.

Ánh mắt Hàn Đông lạnh lùng nhìn theo bóng dáng cô, rồi mở túi da bò ra, nhìn liếc qua tài liệu sau đó ném ở trên bàn.



Khi nhìn thấy cô đến trả quần áo, Tiểu Nhan vẻ mặt kiêu ngạo.

“Trước tiên tôi nói cô biết, tôi cho cô mượn áo cũng không phải vì giúp cô, mà là không muốn nhìn thấy cô câu dẫn cậu Dạ của chúng ta mà thôi.” Thẩm Cửu cảm thấy người trước mặt đúng là khẩu xà tâm phật, cô gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi.” Tiểu Nhan thấy cô còn mỉm cười, nheo mắt lại: “Cô đã xảy ra chuyện gì, tôi nói đến như vậy mà cô cũng không tức giận sao?” Thẩm Cửu cười nói tiếp: “Bởi vì tôi biết cô giúp tôi mà, lần này cám ơn cô, nếu không lúc ấy tôi thật không biết làm thế nào mới tốt.” Tiểu Nhan: “… Ai cần cô cám ơn chứ, không có việc gì thì đi nhanh lên đi.” Thẩm Cửu đành rời đi, khi vào thang máy cô vừa vặn gặp phải Dạ Âu Thần đang đi lên tầng, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không đợi Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, Dạ Âu Thần đã quay mặt đi trước.

Hơi thở lạnh lùng trên người anh dường như sắp đóng băng người ta ba thước. Thẩm Cửu bước vào trước khi cửa thang máy đóng lại, cô cảm thấy cánh tay và cổ đều phát lạnh.

Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu xanh nhạt không có tay, làm tôn lên làn da của cô, cánh tay trắng nõn mát mẻ lộ ra ngoài khiến Dạ Âu Thần nhìn thấy rất chướng mắt.

Người phụ nữ chết tiệt này, ăn mặc càng ngày càng lộ liễu, mặc như thế này mà cũng dám mặc: “Trợ lý Thẩm.” Lang An chủ động chào hỏi Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu gật đầu với anh ta, sau đó im lặng đứng sang một bên.

Lang An chú ý thấy, từ khi Thẩm Cửu bắt đầu xuất hiện, hơi thở lạnh lùng của Dạ Âu Thần không ngừng cuồn cuộn ra bên ngoài, sắp lấp đầy không gian nhỏ hẹp của thang máy còn tỏa ra cả bên ngoài, Dạ Âu Thần không thèm nhìn trợ lý Thẩm một cái đã lập tức quay mặt di.

Mẹ kiếp chuyện gì đang xảy ra thế? Hôm qua ở nhà ăn, không phải hai người còn đang rất tình cảm, rất hòa hợp sao? Sao qua một buổi tối liền…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK