Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 418: VẠN TUẾ SẼ KHÔNG NỞ HOA

Hàn Minh Thư sau khi về đến công ty, không lâu sau thì đến thời gian tan làm.

Bởi vì hôm nay cô ở bên ngoài tốn nhiều thời gian, sau khi tan làm cô không lái xe, cùng Tiểu Nhan hai người chỉ đành gọi Xe trở về.

Mà sau khi Tiểu Nhan nghe được chuyện xe của cô tông vào đuôi đuôi thì lập tức trợn to mắt: “Tông vào đuôi xe? Cậu làm gì thế?”

Hàn Minh Thư có hơi đau đầu, cười nhàn nhạt nói: “Đại khái là không quen tay”

“Không quen tay cái quỷ gì, cậu cho rằng tớ ngày đầu tiên biết cậu à? Cậu lái xe cẩn thận như vậy nhất định là có chuyện gì ảnh hưởng đến cậu”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư khựng lại. Không thể không nói, Tiểu Nhan thật sự là rất hiểu cô.

Tình bạn 5 năm khiến bọn họ đều hiểu rõ thói quen và kỹ năng của đối phương.

Hàn Minh Thư vô cùng túng quẫn, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

“Cậu nói thật cho tớ biết, có phải là tên khốn Dạ Âu Thần đó làm gì với cậu rồi không?”

Nhắc đến Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư liền nghĩ đến những lời hồi chiều anh nói với mình, anh nói mình đã kết hôn, nhưng anh lại đối với cô làm ra mấy hành vi kỳ lạ đó, thậm chí…

“Không có” Nghĩ đến đây, cô lập tức phủ nhận.

“Không có sao? Vậy cậu tại sao lại tông vào đuôi xe?”

“Lúc đó… tớ đang nghĩ đến chuyện bản thiết kế, Lâm Mỹ Nhiên vài ngày nữa thì phải tham gia buổi công bố rồi nhỉ?”

Hàn Minh Thư rất nhanh dẫn sang chủ đề khác, mà cô gái ngốc Tiểu Nhan này, vừa nghe Hàn Minh Thư nhắc đến buổi công bố của Lâm Mỹ Nhiên, hai mắt lập tức lóe sáng: “Đúng, trang phục cũng sắp chế tác xong rồi, đến lúc đó bên đó sẽ đem trang.

phục đưa đến công ty của chúng ta trước, sau đó chúng ta lại đưa tới cho Lâm Mỹ Nhiên. Minh Thư, đây là tác phẩm thiết kế đầu tiên sau khi chúng ta mở công ty”

“Phải, tác phẩm thiết kế đầu tiên, là rất có giá trị sưu tập. Nhớ đến lúc đó đánh dấu tên nhà thiết kế thành Nhậm Hoa, sau đó chụp ảnh lại cho cô ấy cất giữ”

Nghe vậy, Tiểu Nhan không nhịn được bĩu môi: “Tuy tác phẩm là cô ta thiết kế, nhưng là thông qua chỉ dẫn của cậu, với cả cô ta bây giờ ở dưới trướng của công ty chúng ta, để tên của cô ta cũng được, có điều phải thêm tiền tố”

Hàn Minh Thư bất lực cười nói: “Cậu sao lại tính toán như thế?”

“Hừ, đây đâu phải là tính toán, rõ ràng chính là lấy tiếng cho công ty của chúng ta!”

“Được rồi, đến lúc đó lại tìm Nhậm Hoa thương lượng”

“Ừm”

Hai người vừa nói vừa đi xe bus.

Hàn Minh Thư rất nhiều năm không có chen lên xe bus rồi, theo cô nói, đi cao gót lên xe bus thật sự không quá tiện, nhất là trong loại giờ cao điểm này.

Cho nên Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan khi về đến nhà họ Hàn, dáng vẻ của hai người nhìn trông đều có hơi nhếch nhác.

Hai người liếc nhìn đối phương, sau đó nhìn nhau mà bật cười.

Ngày hôm sau vừa hay là cuối tuần, cho nên Hàn Minh Thư ngủ nướng.

Cũng hiếm khi thời tiết tốt, cô lại rảnh, cho nên Hàn Minh Thư định dẫn Bé Đậu Nành đến trường học cô xem trước đó xem thử, nếu như Bé Đậu Nành cũng thích thì để cậu bé ở đó thích ứng với môi trường đó một tuần xem thử như thế nào.

“Mẹ, chúng ta hôm nay thật sự phải đến trường học sao?”

“Phải” Khi Hàn Minh Thư thay Bé Đậu Nành chỉ quần áo thì Bé Đậu Nành không nhịn được ngước cổ lên hỏi.

“Vậy mẹ sẽ không bắt đầu từ hôm nay vứt con ở trong trường chứ?” Nói đến đây, Bé Đậu Nành vô cùng đáng thương ôm lấy cánh tay của Hàn Minh Thư, mặt mày ủy khuất.

Nghe vậy, Hàn Minh Thư sững ra, sau đó khế mỉm cười: “Sao có thể chứ, hôm nay dẫn con đến xem thử có thích trường học đó không, Bé Đậu Nành nếu như thích, trước tiên học một tuần để quen môi trường, có được không?”

Bé Đậu Nành rõ ràng là không muốn đi, những kiến thức ở nhà trẻ đó, bản thân cậu bé đều học xong rồi có được không?

Thậm chí Bé Đậu Nành cảm thấy có thể mình không cần đi học rồi.

Tuy nhiên đây là bí mật thuộc về một mình Bé Đậu Nành, Hàn Minh Thư căn bản không rõ, thấy bộ dạng ôm cánh tay của mình còn cho rằng cậu bé chỉ là không muốn rời xe mình, chỉ đành dắt tay của cậu bé đi ra ngoài, nói: “Con ấy, không cần nghĩ nhiều như vậy, trường học này cách công ty của mẹ rất gần, đến lúc đó… mẹ tan làm lái xe qua đón con, sau đó chúng ta cùng về nhà”

*Ð, vậy được~”

Nghe nói hai người muốn đi xem trường, Tiểu Nhan cũng rảnh không chịu được, tự giác nói muốn đi cùng, vừa hay Hàn Đông cũng rảnh, vì thế ra ngoài liền thành bốn người.

Hàn Đông tự mình lái xe, đằng sau có ba người ngồi.

Hai lớn một nhỏ.

Tiểu Nhan có hơi như ngồi trên thảm gai, dù sao chuyện xảy ra trước đó cô ta vẫn luôn để trong lòng, cô ta không biết Hàn Đông có nhớ hay không, khả năng đối phương đã quên rồi, nhưng cô ta không thể tha thứ cho hành vi giống như heo đó của mình được.

Thật mất mặt.

Hiếm khi cô ta yên tĩnh như vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được cười nói: “Sao không nói chuyện?”

Tiểu Nhan: ”…”

Cô ta lườm Hàn Minh Thư, biết rõ tớ xấu hổ, cậu còn nói?

Hàn Minh Thư mỉm cười, cô chỉ là thuận miệng hỏi thử, ai biết giây tiếp theo Bé Đậu Nành đột nhiên lên tiếng: “Dì Tiểu Nhan, dì tại sao sợ cậu cháu như vậy?”

Biểu cảm trên mặt Tiểu Nhan bỗng cứng nhắc.

Cặp mẹ con này là muốn chơi chết cô ta sao? Không thể xem cô ta thành một người trong suốt, xem cô ta không tồn tại sao?

“Sợ tôi?” Hàn Đông bị Bé Đậu Nành nhắc tên, không khỏi xuyên qua gương chiếu hậu liếc nhìn Tiểu Nhan ngồi ở hàng ghế sau.

Cảm nhận được ánh mắt của anh ta dừng trên người mình, trái tim của Tiểu Nhan run lên, cả người đều ngồi thẳng lên, trên mặt nặn ra một nụ cười ngại ngùng.

“Không có!” Khóe miệng của Tiểu Nhan giật giật thay mình giải thích: “Tôi chỉ là tối qua không có ngủ ngon mà thôi, hờ hờ hờ..

Cười giả dối xong, Tiểu Nhan đưa tay vỗ chọc của Bé Đậu Nành, đè thấp giọng từ trong kế răng rít ra.

“Nhóc thối, cháu có phải là muốn chơi chết dì không hả?”

“Dì Tiểu Nhan, dì tại sao chọc mông của cháu?” Bé Đậu Nành trợn to mắt, bộ dạng đơn thuần vô tri.

Tiểu Nhan: “…”

Hàn Đông không nhịn được mà liếc nhìn qua gương chiếu hậu.

Cuối cùng Tiểu Nhan chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu sang Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt tự nhiên quay đi, giả bộ mình cái gì cũng không có nhìn thấy.

Bé Đậu Nành tuy là trẻ con, nhưng cậu bé này ngộ tính thật sự rất cao, vậy mà sẽ kéo quan hệ cho Tiểu Nhan và Hàn Đông.

Nếu như để Tiểu Nhan thành chị dâu của cô, hình như… hình như cũng không tệ?

“Dì có sao? Cháu cảm giác nhầm rồi? Là Hàn Minh Thư” Cuối cùng, Tiểu Nhan xem cái tội này trực tiếp đập lên đầu của Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư khựng lại, nhịn cười nói: “Là tớ sao? Vậy thì là tớ đi”

Tiểu Nhan vừa nghe, sắc mặt đều thay đổi.

Cái này so với Hàn Minh Thư phủ nhận còn cảm thấy xấu hổ hơn, cô như phủ nhận, vậy còn có thể vớt vát, nhưng Hàn Minh Thư lại mang ngữ khí bất lực thừa nhận, giống như là ép đến bất đắc dĩ vậy.

Hàn Đông ở trước không có lên tiếng, cũng không có nhìn về đăng sau, Tiểu Nhan cùng lúc thở phào, lại cảm thấy trong lòng có chút thất vọng.

Một người đàn ông độc thân nhiều năm như vậy, thật sự giống như cây vạn tuế.

Muốn khiến vạn tuế nở hoa, không dễ…

Ài, nam thần quả nhiên là chỉ có thể nghĩ, mãi mãi không thể thuộc về cô ta.

Chỉ có điều, Hàn Đông bây giờ còn độc thân, khiến chút tâm tư đó của Tiểu Nhan lại khơi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK