Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1472:

 

Sắc mặt của La Tuệ Mỹ trở nên nghiêm trọng, cô ấy tiếp tục chiến đấu mãi, nhưng không ai trả lời. “Mau gọi cảnh sát Cha Chu đứng dậy định đi ra ngoài nhưng La TuệMỹ đã kéo tay ông lại. “Ông gọi cảnh sát cái gì? Bây giờ chúng ta còn chưa biết tình hình cụ thể thế nào, chắc hai đứa nó cũng chưa đi quá xa, bây giờ chúng ta đóng cửa hàng trước rồi đến một vài nhà hàng gần đó tìm xem “Di.”

 

Vì hoàn cảnh đặc biệt nên hai vợ chồng đã đóng cửa cửa hàng trước và bảo nhân viên nghỉ làm sớm, khi họ chuẩn bị rời đi thì điện thoại di động của La Tuệ Mỹ cuối cùng cũng đổ chuông. “Tiểu Nhan gọi à?”

 

“Ừ” La Tuệ Mỹ kích động bấm trả lời điện thoại: “Tiểu Nhan, con sao vậy? Có chuyện gì không? Con đang ở đâu? Mẹ gọi lâu như vậy mà không thấy con trả lời.

 

Khi Tiểu Nhan mở điện thoại ra thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy cũng đoán được sẽ xảy ra tình hướng này, sau khi nghe xong những câu hỏi của La Tuệ Mỹ cô mới chậm rãi nói. “Mẹ, con không sao..

 

Nghe thấy giọng nói của con gái vẫn bình thường, La Tuệ Mỹ và ba Chu cuối cùng cũng buông ra trái tim đang treo lơ lửng trên không “Không sao là tốt rồi, con có biết là con hù chết ba mẹ rồi không. Hiện tại tình huống gì? Con đang ở đâu?”

 

Đang ở đâu?

 

Tiểu Nhan nhìn xung quanh một lượt sau đó cắn cắn môi dưới nói: “Con đang ở…nhà một người bạn””Nhà của một người bạn?”

 

 

Tiểu Nhan thấy hơi bối rối. “Mẹ, con nói muốn về quê với mẹ khi nào vậy?

 

Hơn nữa… chúng ta có quê sao?”

 

La Tuệ Mỹ: “…

 

Con bé ngốc nghếch này! Rốt cuộc bây giờ con bé thế nào rồi? “Đồ ngốc, con quên mất rồi. Hôm qua lúc ngủ cùng nhau chúng ta đã nói rồi mà, ai nói chúng ta không có quê hương? Bà của con ở đâu? Bà đã già nên tay chân yếu đi, hai ngày trước bà mới bị té ngã Chúng ta phải trở về xem tình hình thế nào”

 

Tiểu Nhan càng nghe càng cảm thấy mơ hồ.

 

Cô và La Tuệ Mỹ đã không ngủ với nhau từ lâu và không có quê quán.

 

Quan trọng nhất là bà đã mất cách đây vài năm.

 

Sao hôm nay mẹ cô đột nhiên nói mấy chuyện kỳ lạ như vậy?

 

Sau khi suy nghĩ một lúc Tiểu Nhan đột nhiên nhớ ra, cuối cùng cô cũng hiểu ra ý của La Tuệ Mỹ. Cô có chút bất lực, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con thực sự không sao và mẹ cũng không cần nói mấy điều kỳ quái đó nữa. Con không bị bắt cóc hay bị uy hiếp đâu. Lý Tư Hàn…chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì nhưng anh ta…chắc hẳn lúc này đang ở bệnh viện rồi.”

 

“Cái gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Vâng.” Tiểu Nhan gật đầu, cô hít một hơi thật sâu, trong hơi thở có kèm theo mùi quần áo của Hàn Thanh.

 

Hơi thở trong trẻo này khiến trái tim sợ hãi của cô từ từ ổn định lại, cô nhẹ giọng giải thích: “Nhưng mà hiện tại nói chuyện qua điện thoại cũng không nói rõ được, ngày mai khi về tới nhà con sẽ nói cho mẹ biết.”

 

Con bé này nghĩ gì vậy? Có chuyện gì mà con lại không về nhà? Tối nay bố mẹ ngủ yên thế nào được? Bây giờ con ở đâu? Không được, con phải về.

 

Mau cho ba mẹ biết địa chỉ của con, ba và mẹ sẽ tới đón con”

 

Tiểu Nhan: “…

 

“Ba, mẹ, thật sự không cần mà. Con… Con đang ở nhà cậu của Đậu Nành…”

 

“Ở nhà cậu của Đậu Nành?”

 

La Tuệ Mỹ còn đang nghĩ, cậu của Đậu Nành là ai..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK