Xì, tên đàn ông khốn kiếp này, giả vờ giả vịt!
Giang Tiểu Bạch cũng lười phản ứng lại anh, chuyên tâm mà ngâm nước.
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Bắc nhận được điện thoại của mẹ cô.
Trước khi nghe điện thoại, Giang Tiểu Bạch còn có chút buồn bã, sợ mẹ lại bức hôn, vì vậy mở miệng liên hỏi thẳng: “Mẹ, đừng nói là mẹ lại muốn hỏi chuyện bát tự đấy? Con nói mẹ rồi, giờ không thịnh hành ở thời người trẻ bọn con nữa, con không hợp bát tự đâu”
“Không, không phải.
Giọng nói hôm nay của Đỗ Tiêu Vũ nghe có chút yếu ớt, “Hôm nay mẹ gọi điện thoại đến không phải là hỏi bát tự của con”“
“Không phải hỏi bát tự? Vậy thì là gì?” Giang Tiểu Bạch xuống giường đi ra ban công, dựa người vào lan can, lười biếng mà nhìn xuống dưới tầng.
Ánh mặt trời hôm nay thật tốt, lát nữa hẹn Phương Đường Đường đi mua sắm mới được, Giang Tiểu Bạch nghĩ.
“Mẹ là muốn hỏi con, con và Tiêu Túc có định kết hôn chưa?”
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch ngơ ra một lát, thật lâu sau cũng không trả lời vấn đề của Đỗ Tiêu Vũ.
“Con đừng có căng thẳng chứ Tiểu bạch, mẹ chỉ tiện miệng muốn hỏi thế thôi, dù sao ngày hôm qua mẹ cũng đã nghĩ đến rồi, con và cậu ấy đóng giả lại làm thật, có khi nào hai đứa không có tình cảm với nhau hay không? Nếu như mà không có tình cảm ấy, các con không thể kết hôn được, nếu không thì sau này sẽ không hạnh phúc đâu.
Hay là con vẫn nhanh chóng chia tay cậu ấy đi, quay về đi, mẹ giới thiệu người khác cho con, hoặc là tạm thời con không cần quen biết ai cũng được, mẹ không ép con.”
Giang Tiểu Bạch nghe thấy những lời này, cảm thấy rất kỳ lạ.
Trước đây Đỗ Tiêu Vũ làm gì dễ nói chuyện như bây giờ, ngày ngày đều ước gì gả được cô đi, cứ sợ cô không kết hôn.
Giờ đột nhiên như vậy, trong nháy mắt Giang Tiểu Bạch liền nổi lên lòng nghỉ ngờ.
“Mẹ, sao mẹ lại nói những lời này?
Xảy ra chuyện gì hả?”
“Không, không có đâu! Không xảy ra chuyện gì hết, mẹ chỉ lo lắng cho con mà thôi, đứa nhóc này con nghĩ gì thế hả?
Đỗ Tiêu Vũ cười ha ha, muốn lừa gạt cô.
Nhưng là con gái của bà ấy, Giang Tiểu Bạch thực sự quá hiểu bà ấy rồi, chắc chắn trong chuyện này xảy ra chuyện gì đó rồi.
Giang Tiểu Bạch cẩn thận suy nghĩ về lần trước bà ấy gọi điện thoại cho mình, bà ấy muốn bát tự của mình, Giang Tiểu Bạch không đồng ý cho, sau đó Đỗ Tiêu Vũ liền nói đi tìm mẹ Tiêu Túc.
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch liền lóe ra một suy nghĩ.
Chẳng lẽ là Đỗ Tiêu Vũ đã lấy được bát tự của Tiêu Túc rồi? Sau đó hợp ra kết quả không tốt?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nguyên nhân này mà thôi.
“Mẹ, có phải mẹ lén lút sau lưng con với Tiêu Túc mà đi hợp bát tự của hai đứa con hay không?”
Nghe thấy vậy, Đỗ Tiêu Vũ liền kinh ngạc, sao đứa nhóc này lại lanh trí như vậy, vừa loáng cái liền đoán ra được rồi.
Nhưng làm sao bà ấy có thể thừa nhận được?
Không phải những lời này sẽ làm Tiểu Bạch buồn sao?
Cho nên Đỗ Tiêu Vũ lập tức phủ nhận.
“Không đâu, nếu con không đồng ý thì làm sao mẹ có thể giấu con đi xem tử vi chứ? Không phải vừa rồi mẹ vừa giải thích cho con sao? Mẹ thấy đúng là trước kia là mẹ quản con chặt quá, con không muốn yêu đương, nhưng mẹ vẫn ép con đi xem mắt, ép đến mức cuối cùng con tìm bạn trai giả để lừa mẹ, lừa xong thì đã ở bên nhau thật.
Vì vậy mẹ đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy các con không thể tiếp tục như thế này được.”
Kỳ thực những lời này, Đỗ Tiêu Vũ cũng đã nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được lý do.
Chỉ có nói như vậy, sức thuyết phục mới cao hơn một chút.
Nhưng cũng không có cách nào cả, con gái bà ấy quá thông minh, có thể đoán được nguyên nhân đằng sau ngay lập tức, Đỗ Tiêu Vũ cho rằng những lời đó của thầy bói quá đáng sợ..
Danh Sách Chương: